Màn đêm buông xuống, Vân Tịnh Nhã cũng đã sớm chìm vào giấc ngủ, Hạng Tư Thành lại đi luyện võ công, theo thường lệ, anh lặng lẽ rời khỏi nhà họ Diệp.
Đến rừng cây nhỏ quen thuộc, Hạng Tư Thành không khỏi cười khổ, có vẻ như rất lâu rồi không được gặp Nguyệt Uyển Như, nghĩ đến buổi tối ám muội đó, cô gái này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Hạng Tư Thành.
Trong đầu anh lại hiện ra những cảnh cùng Nguyệt Uyển Như, tay từ từ chuyển động, đây là thói quen dưỡng thành trong suốt hai mươi năm của anh, hàng ngày đều luyện tập không hề gián đoạn.
Trên đời này không có thiên tài, chỉ có người nỗ lực không ngừng nghỉ.
Lúc người khác đang thầm ngạc nhiên, Hạng Tư Thành có thực lực không tầm thường, bọn họ không biết là bản thân họ không đủ cố gắng.
Trong xã hội này, đầy rẫy những cám dỗ và lợi ích đen tối, đã khiến cho rất nhiều người đánh mất bản thân, cam lòng trở thành người lệ thuộc vào xã hội này, mà người một lòng một dạ với luyện võ tu đạo ngày càng ít.
Các chiêu thức của Hạng Tư Thành như mây trôi nước chảy, trong lòng cũng đang cảm khái sự tuyệt diệu của võ học, vô thức chìm đắm vào trong đó.
Đột nhiên!
Chỗ không xa phía sau lưng anh, một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất, âm thanh rất nhỏ này bị Hạng Tư Thành nghe thấy, Hạng Tư Thành thu lại động tác, đứng chắp tay sau lưng.
Hiện tại không phải cuối mùa thu, tiếng lá rơi vào lúc này là không hợp lý, đây là đối phương cố ý ném xuống đất một chiếc lá, cũng là để khảo nghiệm Hạng Tư Thành.
Nếu đối phương đã đến vì anh, thì cũng không cần phải ẩn núp nữa.
“Hạng Tư Thành?”, nhìn thấy Hạng Tư Thành dừng động tác, bóng hình ở chỗ không xa đó hét lên.
“Ông là?”, Hạng Tư Thành không trả lời, mà lãnh đạm hỏi ngược lại.
“Cuộc đời vô danh muốn cùng cậu mài giũa một chút!”, đối phương hiển nhiên