Khúc Tiểu Nghệ cầm chặt tay vịn, cảm giác sôi sục trong dạ dày cũng bị nỗi sợ hãi thay thế. Mỗi lần rẽ ngoặt là trái tim cô ta lại đập thình thịch.
“Rốt cuộc anh là ai! Vì sao tôi lại ở đây? Chú cảnh sát ơi, cứu mạng!”
“Tôi nhập ngũ làm lính truyền tin mà! Ơ, không đúng, sao anh biết tôi từng đi lính?”
Ký ức mơ hồ ập tới, Khúc Tiểu Nghệ lắc đầu, sau đó cô ta bỗng trợn tròn mắt, sực tỉnh nói: “Tôi nhớ ra rồi, anh là tên lưu manh vào nhà vệ sinh nữ!”
Hạng Tư Thành choáng váng, suýt thì nhầm chân phanh thành chân ga. Trên mặt anh hiện lên nét lúng túng: “Hiểu lầm, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi bất cẩn vào nhầm”.
Đù!
Hạng Tư Thành cắn răng: “Cô nhóc, đừng có oan uổng người tốt, nếu tối nay không có tôi thì không biết cô sẽ thế nào đâu!”
“Tôi không tin, tôi thấy anh mới là người có ý đồ xấu thì có, xuống xe, mau cho tôi xuống xe!”
Ngay sau đó, một giọng nói khác vang lên: “Bọn tao là những người giữ kỷ lục trên con đường này, lái bừa một chiếc xe cà tàng mà đòi thắng bọn tao, vậy thì bọn tao mua một miếng đậu phụ về, đâm đầu vào chết quách đi cho xong”.
“Dám đua xe với chúng ta, tôi muốn cho nó hít khói xe đến tận vạch đích!”
“Lâu rồi không chạm vào xe, bây giờ