Hạng Tư Thành hơi cau mày lại. Anh ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da đang nhìn bọn họ và nói với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Hạng Tư Thành chú ý thấy trên tấm thẻ đeo trước ngực ông ta viết bốn chữ “quản lý đại sảnh”.
“Ăn cơm?”
“Tôi lặp lại một lần nữa, chúng tôi tới để ăn cơm”.
“Làm phiền ông sắp xếp một chỗ ngồi cho chúng tôi”.
“Nhưng nơi này không phải nơi để cậu thể hiện”.
“Nhân lúc tôi chưa nổi giận, mau cút xéo đi!”
“Ê, ông ăn nói kiểu gì thế!”
Khúc Tiểu Nghệ là kiểu người đẹp thuần khiết, vậy nên trên người cũng không đeo trang sức nổi bật gì, trông không khác gì một sinh viên mới ra trường.
Quản lý đại sảnh như cười như không nhìn cô ta: “Cô bé, cô xinh đẹp như thế, tội gì phải theo một thằng nghèo để rồi phải chịu khổ? Nhìn cô thì chắc là mới ra trường rồi, bước vào xã hội là cô sẽ biết tình yêu học đường chẳng là cái thá gì đâu”.
“Ông…”
Khúc Tiểu Nghệ dậm chân một cái, kéo Hạng Tư Thành đi: “Đi, chúng ta không ăn ở đây nữa!”
“Ê, thằng nhóc, làm gì đó?!”
“Đừng có đụng vào, trong tủ toàn rượu đắt tiền đấy”.
Rượu bày trong tủ trưng bày ở đại sảnh thì chắc chắn không phải loại bình thường, ví dụ như chai mà Hạng Tư Thành đang cầm, anh lắc nhẹ rồi nói: “Romanee-Conti năm 1960, giá thị trường thấp nhất là một trăm ngàn đô, sản xuất tại thôn Romanee, hàng năm chỉ cung cấp cho Hoa Hạ năm trăm trai, có thể nói là quý tộc trong các loại rượu”.
“Thằng nhóc, hiểu biết nhiều đó,