Cơn đau đến nhanh mà đi cũng nhanh, Bành Khiếu lắc đầu: “Vết thương nhỏ thôi, thiếu soái không cần lo lắng”.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi hạ lệnh cho anh, trình bày lại từ đầu chí cuối!”
Thành phố Tế Đông là thành phố giàu nhất tỉnh Lỗ, do bốn gia tộc lớn làm bá chủ. Hai năm trước xuất ngũ, Bành Thành đã tới nơi này, dựa vào thực lực và sự tàn nhẫn của mình để thống nhất thế lực ngầm của thành phố Tế Đông một cách nhanh chóng. Cứ thế phát triển theo thời gian, đến khi bốn thế gia nghĩ tới chuyện chèn ép anh ta thì lại hậm hực phát hiện ra rằng thế lực của Bành Khiếu đã mạnh đến mức có thể vượt mặt bọn họ.
Trong một âm mưu nọ, bọn họ đã cho anh ta ăn một loại thuốc đặc biệt để dễ bề khống chế anh ta. Trong khoảng thời gian vừa qua, những thế lực từng thuộc về anh ta bị bốn thế gia lớn chia cắt một cách trắng trợn, phạm vi thế lực của Bành Khiếu liên tục thu hẹp lại.
Nghe xong lời tự thuật của anh ta, Hạng Tư Thành khẽ chau mày lại: “Vậy nên ngay cả con cháu thế gia như Ngụy Lai và Từ Kiệt cũng dám ăn nói hách dịch với anh như thế?”
“Nhưng lạc đà gầy vẫn béo hơn ngựa, bốn thế gia lớn chỉ dám khống chế tôi chứ không dám giết tôi, tôi thì đành nhượng bộ để sinh tồn, nhưng tôi vẫn có điểm mấu chốt không thể đụng vào được”.
“Anh là chiến thần duy nhất trong lòng tôi, bất cứ kẻ nào dám nhục mạ anh, cho dù đánh đổi cái mạng này, Bành Khiếu cũng phải bảo vệ sự tôn nghiêm của anh!”
“Tôi tin chỉ cần là lính trong quân đội biên giới phía Bắc thì nhất định sẽ lựa chọn như vậy!”
“Cởi áo ra!”
Hạng Tư Thành thản nhiên mở miệng.
Một lúc lâu sau, trong mắt anh hiện lên sát ý nhè nhẹ: “Đây không phải loại thuốc dùng để khống chế, mà là độc dược mãn tính. May mà hôm nay chúng ta gặp nhau, nếu không sau ngày hôm nay, khí độc xâm nhập vào nội tạng, e rằng cả đời này anh sẽ phải chịu sự khống chế của bọn họ”.
“Lập tức đi kiếm mấy vị thuốc này, tôi sẽ giải độc cho anh”.
“Thiếu soái, mấy loại khác thì dễ, nhưng Linh Chi Tím cuối cùng này thì e là chỉ có một nơi có thôi”.
“Chợ Quỷ của thành phố Tế Đông”.
Đôi