“Ông Từ! Tôi cần một lời giải thích!”
Khúc Thành nhìn Từ Vấn Quân bằng ánh mắt âm trầm.
“Ông câm miệng lại cho tôi!”
Từ Vấn Quân thảng thốt, thân thể hơi chao đảo, ông ta không thể ngờ được là người vừa nói câu ấy chính là đứa con trai hiếu thuận và đáng tin thường ngày.
“Từ Kiệt!”
Từ Kiệt chẳng để ý tới ông ấy, chỉ nhìn chằm chằm vào Hạng Tư Thành: “Làm sao mày biết những chuyện này?”
“Nhưng đột nhiên, cô gái ấy biến mất, hoặc nói là bốc hơi khỏi thế gian thì đúng hơn. Sau đó, anh đột nhiên nói với bố mình là muốn cưới Khúc Tiểu Nghệ, nhưng lần cuối cùng mà hai người gặp nhau trước đó là vào năm mười tuổi!”
“Có thể làm thông gia với nhà họ Khúc, tất nhiên là bố anh sẽ vui vẻ đồng ý, bởi vì ông ấy biết rõ, đời thứ ba của nhà họ Khúc chỉ có một cô con gái là Khúc Tiểu Nghệ, ai cưới được cô ấy thì đồng nghĩa với việc có được đồ cưới là cả nhà họ Khúc!”
“Nhưng bố anh không biết mục đích của anh cũng giống hệt với mục đích của ông ấy. Chỉ có điều anh ác hơn ông ấy, điều ông ấy muốn là tài sản của nhà họ Khúc sau này, còn anh thì muốn có luôn vào thời điểm hiện tại!”
Mọi người giật mình nhìn Từ Kiệt, nhà họ Khúc đúng là một con quái vật khổng lồ, nhưng Từ Kiệt có thiếu tiền không? Đương nhiên là không rồi! Là đứa con trai mà Từ Vấn Quân tin tưởng nhất, từ lâu ông ta đã giao quyền thế trong nhà họ Từ cho con trai mình hết rồi. Có thể nói bây giờ Từ Kiệt chính là người làm chủ nhà họ Từ.
Từ Vấn Quân cẩn thận suy nghĩ một chút rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt. Ông ta không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được ý của Hạng Tư Thành, bèn lấy ngay điện thoại ra gọi vào một dãy số. Lời nói ở đầu bên kia khiến sắc mặt của ông ta ngày một tái nhợt, cuối cùng còn lảo đảo một cái, suýt thì ngã xuống đất. Bất chợt, ông ta ném điện thoại đi, run rẩy chỉ vào Từ Kiệt: “Con ơi là con, mày đã làm những gì thế hả!”
“Tao tin tưởng mày, giao cả nhà họ Từ cho mày, vậy mà… Vậy mà mày lại giấu tao tiêu sạch tiền trong tài khoản của nhà họ Từ”.
“Ầm ĩ cái