Giải Dương nhìn Phong Điển từ trên xuống dưới.
Phong Điển có khuôn mặt đẹp, chiều cao trung bình và cách ăn mặc trẻ trung.
Cả khuôn mặt thì ánh mắt của ông ta là nổi bật nhất, trông dịu dàng và trìu mến, cho dù có khoác lên mình biểu cảm kinh tởm cũng không làm người khác phản cảm.
Ngoại hình như này rất dễ dàng để giả vờ như một người đàn ông tốt.
Giải Dương đột nhiên cảm thấy mặt của Phong Thanh Lâm giống Cừu Hành vừa mắt cậu hơn hẳn.
Phong Điểm bị cậu nhìn khó chịu cau mày, lại lùng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Cừu Hành dừng lại, đang định quay mặt nhìn Phong Điển thì bị Giải Dương đưa tay giữ mặt, không cho quay đầu lại.
Ánh mắt Giải Dương vẫn nhìn Phong Điển, nhưng lại nói với Cừu Hành, giọng nói không nhỏ: “A Hành, anh đừng quay lại, đằng ấy có cái gì đó bẩn thỉu lắm, nhìn đau mắt.”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Cậu trai trẻ này gọi Cừu Hành là gì? A Hành? Và cậu ta vừa bảo có cái gì bẩn thỉu?
Cừu Hành dừng lại, sự lạnh lùng giữa hai lông mày tan biến, anh mỉm cười, kéo tay Giải Dương xuống, nhìn Phong Điển nhẹ một cái, nói: “Không sao đâu, nhìn nhiều năm như vậy tôi quen rồi.”
“Anh quên rồi nhưng em không muốn anh tiếp tục đau mắt nữa” Cuối cùng Giải Dương thu lại ánh mắt và nói “Em nghĩ tụi mình ra ngoài nhanh chóng, kkeso có người họ phong ngồi trên ghế sofa, là con rể của Đào gia nhưng lại không giữ cho Đào gia tí mặt mũi nào, như kiểu Đào gia không hoan nghênh anh tới tiệc mừng thọ, đang khéo léo đuổi khách vậy.”
Đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người nhìn Giải Dương cũng hoàn toàn thay đổi.
Cậu trai này tưởng chỉ ôm đùi với bán sắc này có vẻ khác xa với những gì mọi người nghĩ?
Nhìn Giải Dương xong, họ lại nhìn Phong Điển đang nén giận.
Tất cả những người có mặt ở đây đều là nhà Đào gia và họ hàng nhà Đào gia, tuy họ biết rằng vừa rồi Phong Điển chỉ là khịa Cừu Hành, không phải cố ý muốn làm mất mặt Đào gia người thông minh thì hiểu được, nhưng lại hơi khó chấp nhận hành động như vậy.
Lúc chưa bị Giải Dương nói toẹt ra, mọi người còn nể mặt Phong gia coi như giả ngu, nhưng giờ Giải Dương nói toẹt hẳn ra, bọn họ lại không ừ hử gì thì chả phải dẫm lên mặt Phong gia à?
Bọn họ đều nhìn Đào lão gia với Đào Hoa Chương, đều là trưởng bối của Đào gia, nhưng không thích hợp mở miệng vào lúc này.
Phong Điển bị Giải Dương nói không còn mặt mũi, sau đó lại bị mọi người nhìn chằm chằm, cũng ý thức được mình nói câu kia không tốt, trong lòng buồn bực không thôi, đang định mở miệng nói cứu cháy vài câu thì Đào lão gia lại lên tiếng.
Giọng Đào lão gia rất lạnh lùng, ra lệnh: “Thơ văn hoa mỹ, tịch mau khai, trước tiên mời khách quý ngồi xuống.
Phong Điển, con lại đây cha có vài lời muốn nói.
Lan Lan, đi ra ngoài xem cô con đâu, hỏi nó luôn là đến dự sinh nhật tôi hay là chỉ đến để mang theo đứa con trai đến để tìm mối thông gia tốt?”
Trưởng lão đã mở miệng, những người khác cũng nhao nhao nói chen vào phụ hoạ, trách móc Đào Di, như đập vào mặt Phong Điển.
Phong Điển không có cơ hội chèn mồm vào.
Đào Hoa Chương cũng lạnh lùng nhìn Phong Điển, sau đó hít một hơi thật sâu, nhìn Cừu Hành và Giải Dương, mỉm cười và nói vài lời sơ suất và xin lỗi, một lần nữa mời Cừu Hành và Giải Dương ngồi bên ngoài tại bàn khách.
Từ nãy đến giờ Cừu Hành nghe Giải Dương khịa Phong Điển thì vẫn cười, nghe vậy nể mặt Đào Hoa Chương anh nắm tay Giải Dương và bước ra ngoài.
Giải Dương đến gần Cừu Hành và hạ giọng: “Anh hết giận chưa?”
Cừu Hành siết chặt tay Giải Dương và khịt mũi.
…
Hàng ghế dành cho khách VIP đều là những người có tiếng trong giới thương trường của thành phố b, tổng cộng chỉ có ba bàn.
Đào Hoa Chương cố tình lướt qua chỗ người nhà Phong gia đang ngồi, dẫn Cừu Hành với Giải Dương qua phía bên phải.
Những vị khách ngồi ở ghế khách VIP về cơ bản đều là nhân tinh, khi những vị khách đầu tiên nhìn thấy Cừu Hành đưa Giải Dương đến, họ đã chủ động chào Cừu Hành và có thái độ rất tốt với Giải Dương.
Một số người trong số họ có nhiều khả năng sẽ nháy mắt trêu đùa Cừu Hành còn cố tình hỏi rằng Cừu Hành định tổ chức đám cưới khi nào.
Khi đối mặt với những người này, Cừu Hành có thái độ ôn hòa hơn, đỡ Giải Dương vào chỗ ngồi, rồi trả lời: “Khi nào thì tổ chức hôn lễ à? còn tùy thời điểm Giải Dương gật đầu nữa.”
Thừa nhận có hôn lễ, còn cố ý hạ thấp chính mình, đưa quyền chủ động tình cảm giao cho nửa kia.
Mọi người đều hiểu, bọn họ chân thành hoặc giả ý chúc mừng, tỏ ý muốn uống rượu cưới.
Cảnh tượng tràn đầy nhiệt huyết đầy giả tạo, Giải Dương ngồi bên cạnh Cừu Hành nở một nụ cười, đối mặt với sự trêu chọc của người khác sẽ gật đầu, cậu hào phóng đáp: “Khi nào tôi gật đầu thì còn phải xem ý của Cừu Hành đã.”
Cừu Hành nghe vậy lười nhác hừ một tiếng.
Những người trên bàn nhìn biểu cảm của Cừu Hành, lại nhìn biểu cảm của Giải Dương, trao đổi ánh mắt, đối với Giải Dương lịch sự hơn.
Có một vài người trong bàn ăn đối Cừu Hành với Giải Dương thì khách khí, cũng có đối Cừu Hành và Giải Dương không khách khí.
Sau khi mọi người chào hỏi một lượt, một người họ hàng nhà phong gia đột nhiên hỏi Giải Dương: “Tôi nghe nói cậu Giải là ca sĩ à? Con trai tôi hồi trước cũng mê một ca sĩ, còn bao nước ngoài chơi một vòng, mấy người trẻ bây giờ, than ôi.”
Bàn ăn yên lặng, mọi người lén lút nhìn Giải Thiếu Dương, muốn xem cậu trả lời câu này như thế nào.
Giải Dương dường như không để ý đến ánh mắt đàm tiếu của mọi người, nhẹ nhàng ấn tay Cừu Hành ra hiệu cho anh đừng tức giận, nhìn người hỏi, cười đáp: “Hồ đổng, ngài cũng đừng quá bi quan quá, con trai mình thì từ từ dạy dỗ, đừng như vậy mà thất vọng với toàn bộ ca sĩ chứ? Tôi tin rằng có nhiều người trẻ được dậy dỗ trong một gia đình tốt, có lẽ trong có cũng có những ca sĩ được dậy dỗ rất tốt, đừng nản lòng, nếu ông đang gặp khó khăn thì ông có thể học hỏi những bậc cha mẹ xuất sắc khác ở đây?”
Đúng là nói chuyện khéo.
Tất cả mọi người đều thu hồi ánh mắt, trong lòng cơ bản hiểu được tính tình Giải Dương.
Quả nhiên, người có thể bắt được Cừu Hành thì không đơn giản.
Hồ tổng bị nói đến đỏ mặt, có người có quan hệ tốt với Hồ Đổng ra mặt nói đỡ, lái sang chủ đề khác nhưng bản thân Hồ Đổng lại không vui.
Ông ta nhíu mày nói: “Ai nói cho cậu con trai tôi không nên thân? Giải tiên sinh, lời nói cũng không thể nói bậy.”
Cừu Hành vốn đang trầm mặc bỗng nhiên bật cười hỏi: “27 tuổi còn chờ gia đình nâng đỡ? Dương Dương 20 tuổi đã biết tự mở công ty, đi hát kiếm tiền, xin hỏi con của ông làm gì