Chắc Cừu Hành thích kiểu nhà có sân rộng, nhìn từ ngoài vào không thấy, sau khi bước vào cửa sân, Giải Dương thấy diện tích sân bên trong lớn hơn nhiều so với cậu nghĩ khi nhìn thấy từ bên ngoài.
Sân trước của biệt thự trông bình thường, với bãi cỏ, đường lái xe và lối đi lát đá, bồn hoa và cây nhỏ đều đạt tiêu chuẩn.
Bên hông biệt thự, lối đi dạo bằng gỗ soi bóng ngắm toàn cảnh sân.
Lối đi dạo rộng khoảng một mét năm, toàn bằng gỗ, có mái che trông rất tinh xảo.
Bên ngoài lối đi dạo có một hồ nước nhân tạo nhỏ được bao quanh bởi đá tràn lan ra ngoài và kéo dài ra sân sau.
Giải Dương bước lên con đường lát những phiến đá tròn trên bãi cỏ, lượn một vòng bồn hoa rồi đi dạo dọc theo những bậc thang thấp, nhìn về phía hồ nước.
Cừu Hành đi theo bên cạnh Giải Dương, lén lút nhìn biểu cảm của cậu.
Hai bên đường dạo có lan can, nhìn ra lan can bên ngoài chỉ thấy hoa súng nổi trên mặt hồ và đàn cá koi bơi lội bên dưới.
Những tảng đá lộn xộn trên hồ nhân tạo rất nghệ thuật, kéo dài về phía trung tâm hồ được lát bằng đá ở phần giữa, quan sát bằng mắt thường thì thấy có thể ngồi trên đó cho cá ăn và hái sen.
Giải Dương nhìn Cừu Hành, không nói lời nào, đi theo hành lang dài ven hồ nhân tạo đến tận sân sau, nhìn thấy dải hồ dài hợp lại thành hình bầu dục xinh đẹp ở bên sân sau, có một đài phun nước ở trung tâm, nước lặng lẽ phun ra dưới ánh sáng của ngọn đèn.
Nước trong đài phun nước rất chậm, trên mặt nước nhẹ nhàng chuyển động, đưa hoa súng bên dưới trôi nổi xung quanh.
Giải Dương đi dạo, đến bên hồ nhìn đài phun nước, sau đó nhìn một gian đài hình chóp màu trắng được xây dựng bên cạnh hồ nhân tạo, cuối cùng cũng mở miệng, nhìn Cừu Hành hỏi: “Hồ nhân tạo cũng là xây mới luôn à?”
“Hồ nhân tạo vốn dĩ có rồi, chỉ là mới thiết kế lại thôi.” Cừu Hành cố gắng hết sức để che giấu sự lo lắng của mình, “Em có thích không?”
Giải Dương cười và gật đầu: “Thích, cá trong hồ là mang từ Cảnh hà viên qua ạ?
“Ừ”
Khá hoàn hảo, cố gắng khôi phục những yếu tố cậu thích trong Hà cảnh viên còn thêm một số bất ngờ nhỏ.
“Cảm ơn anh.”
Sự căng thẳng giữa lông mày và mắt của Cừu Hành dịu đi đôi chút, anh nắm tay Giải Dương: “Vào nhà xem sao nhé?”
Giải Dương gật đầu.
Cả hai đi bộ trở lại cổng dọc theo hành lang, và lần này Cừu Hành chủ động.
Anh đưa Giải Dương vào cửa, lấy dép trong tủ giày ra, cho Giải Dương đi vào, sau đó dẫn Giải Dương đi vào.
Biệt thự này nhỏ hơn biệt thự trong vườn Cảnh Hà, sau khi bước vào thì có hiên, bước ra khỏi hiên là phòng khách, bên trái là kho nhỏ và cửa ra vào ga ra.
Phòng ăn nằm ngay phía trước và bếp ở bên phải, bên trái là cầu thang lên tầng 2, bên kia cầu thang là phòng ngủ.
Cừu Hành trực tiếp đưa Giải Dương lên lầu.
Ngay khi bạn bước vào trên tầng hai là phòng khách với ghế sofa và TV.
Giải Dương dừng lại, ánh mắt rơi vào vài khung ảnh trên tủ TV.
Trong khung ảnh hướng ra ngoài, một chàng trai đang mỉm cười đứng trước bảo tàng, tóc cắt ngắn, mặc bộ đồ thể thao màu trắng trẻ trung, khí thế bay bổng không gì cản nổi.
Không bệnh tật, không mất cha, mẹ không bệnh, không có thù hận không có gánh nặng của Vinn Đỉnh, hóa ra là như thế này.
Trông rất đẹp, như thể anh đang tỏa sáng.
Giải Dương nói: “Em thích nơi này.” Nơi này có quá của quá khứ của Cừu Hành, không giống như cảnh hà viên, không có dấu vết quá khứ của anh.
Cừu Hành chỉ cảm thấy vẻ mặt của Giải Dương như thiêu đốt trái tim mình lúc này, anh nhìn sang chỗ khác, nói: “Nếu em thích thì… Đi vào phòng ngủ chính nhé?”
Giải Dương gật đầu.
Cừu Hành dẫn Giải Dương vào phòng ngủ chính trên tầng hai.
Phòng ngủ chính đã được sắp xếp lại sau khi mở rộng hai phòng, rất rộng rãi và có ban công lớn.
Trong phòng có tất cả mọi thứ, giường ngủ được dọn rất tốt, đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm đều có sẵn, và phòng chứa đầy quần áo … Giống như hai người thực sự sống ở đây rồi.
“Có phòng làm việc và phòng chơi đàn bên ngoài phòng khách.
Em có định xem một chút không?”
“Anh cũng có phòng chơi đàn?”
Cừu Hành gật đầu, hơi thở của anh trở nên căng thẳng không thể giải thích được: “Đi xem đi.”
Giải Dương nhận thấy sự thay đổi nhẹ trong biểu cảm của Cừu Hành, nhướng mày không nói gì, chủ động đi về phía phòng đàn.
Cừu Hành đi theo Giải Dương sau đó một bước, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu.
Phòng học đàn ngay bên cạnh phòng làm việc, Giải Dương sau khi tới cửa liền mở cửa đi vào, nhìn quanh bên trong nhưng phát hiện không có gì đặc biệt, nghi hoặc.
Vì nó không có gì đặc biệt, tại sao Cừu Hành lại có biểu cảm đó.
“Tôi sợ mua nhầm đàn, vì thế tôi đã chọn cùng một mẫu đàn của em ở hà cảnh viên, được không?”
Giải Dương định thần lại và nói, “Vâng.” Cậu khen ngợi nơi này và bảo ý mình rất thích, sau đó quay người lại và chuẩn bị đi ra ngoài.
Cừu Hành chặn cửa và hỏi, “Em có thể chơi một bài hát cho tôi nghe không?”
Giải Dương dừng bước, nhìn Cừu Hành.
Ánh mắt anh né tránh một chút, sau đó lập tức quay lại nhìn Giải Dương, ôn nhu cùng bình tĩnh, lại hỏi: “Có thể chứ?”
Có vấn đề.
“Đương nhiên.” Giải Dương đi về phía cây đàn, nhanh chóng nhìn lướt qua cây đàn, không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt, ngồi xuống, nhìn qua Khưu Hành, “Anh muốn nghe cái gì?
(Kỳ tích)
Giải Dương mỉm cười: “Anh thích bài hát này lắm à?”
Cừu Hành bước đến bên cây đàn piano, hiếm hoi được một lần thẳng thắn: “Tất nhiên là tôi thích bài hát em viết cho tôi rồi.”
“Sau này sẽ viết tặng anh một bài” Giải Dương đưa tay ra và chạm vào nắp đàn piano.
Cừu Hành không tự giác căng chặt thân thể.
Ngay khi nắp đàn được mở ra, một chút hương hoa bay ra, sau một lúc dừng lại, nhìn Cừu Hành rồi mở nắp đàn.
Những bông hoa oải hương lớn và những bông hồng nhạt màu hồng nhạt được xếp thành chùm xung quanh nơi đáng lẽ phải được lắp đặt chiếc đàn piano.
Ở giữa những bông hoa, một chiếc hộp nhung màu xanh đậm nằm lặng lẽ ở đó.
Bàn tay đang nâng nắp của Giải Dương dừng lại.
Một bàn tay đột nhiên vươn ra, cầm lấy chiếc hộp dưới đang ở mắt Giải Dương, mở ra, lộ ra hai chiếc nhẫn kim cương được thiết kế hào phóng.
Giải Dương từ từ thu tay lại và nhìn Cừu Hành.
Vẻ mặt của Cừu Hành căng thẳng, lần này anh không tránh khỏi tầm nhìn của Giải Dương, thay vào đó, anh tiến lên một bước đối diện với ánh mắt của Giải Dương, dừng lại bên cạnh cậu, quỳ một gối xuống.
Giải Dương không khỏi nắm chặt bàn tay của mình.
Sống hai đời, cậu nghĩ rằng mình có thể đối mặt với mọi tình huống mà không bị mất lập trường, nhưng bây giờ, cậu có cảm giác đầu óc trống rỗng và không biết phải phản ứng thế nào.
Một con chuột rụt rè như vậy thực sự đã làm một chuyện “Kinh thiên động địa” như vậy, thật là…
“Giải Dương.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt Cừu Hành.
“ Dương Dương…Dương Dương, tôi không muốn hấp tấp như vậy, nhưng vì chuyện hôm qua…” Cừu Hành dừng lại và nâng chiếc nhẫn lên trước mặt Tạ Yang, rất nghiêm túc và trịnh trọng, nhưng lúng túng nói, “Tôi sẽ cố gắng khoẻ mạnh sống với em cả đời.
Cảm ơn em……..tôi, tôi có thể được chăm sóc em cả đời không?”
Thật là một lời thổ lộ tồi tệ.
Giải Dương mỉm cười, khẽ thở dài, đối mặt với Cừu Hành nghiêng người, vươn tay lấy hai chiếc nhẫn trong hộp nhẫn lên, so sánh hai chiếc nhẫn, trước tiên lấy ra chiếc nhẫn có đính kim cương đen trên đáy bạc, cúi người lấy chiếc nhẫn của Cừu Hành đeo vào tay anh, rồi lấy nhẫn của cậu đưa cho anh, rồi xoè tay ra.
Cừu Hành đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình không nhúc nhích.
“Cho anh ba giây, anh sẽ hối hận nếu không đeo nó.
Một hai …”
Cừu Hành nhanh chóng định thần lại, nắm lấy ngón tay Giải Dương đeo nhẫn vào, ở giữa nhẫn vì của đôi tay run rẩy anh ấy vội vàng hoảng sợ.
Nhưng cuối cùng anh đã đeo chiếc nhẫn cho Giải Dương trước khi cậu đếm đến “ba”.
Làm da trắng được viền nhẫn bằng những viên kim cương trắng trên nền đen tạo cảm giác sang trọng và tiết chế.
Cừu Hành không thể kiểm soát đôi môi muốn cười của mình.
Giải Dương cũng cười, lắc ngón tay với Cừu Hành, nắm cằm anh và rướn người tới gần anh.
…
“Muốn thử trên sàn không?”
Cừu Hành cảm thấy ‘nóng’ rồi, nhưng buộc mình phải cố gắng nhịn: “Không, em cần nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa chỗ này cũng không có ——”
Giải Dương không quan tâm đến điều đó, cởi cà vạt của anh và nhướng mày.
“Ra trận thì ‘để chần’ như vậy sẽ thoải mái hơn.
Em sẽ rất vui nếu được ‘làm’ như thế này, anh không muốn làm cho em vui sao?”
Cừu Hành nắm thắt lưng cậu và siết chặt.
“Vậy thì em sẽ tháo chiếc nhẫn anh đeo cho em—— ưm…..”
…
Vào cuối tuần đầu tiên chuyển đến nhà mới, Giải Dương và Cừu Hành đã đến viện dưỡng lão để thăm mẹ anh.
Trên đường đến đó, Cừu Hành liên tục nắm lấy tay Giải Dương, chạm vào ngón tay đeo nhẫn của cậu, miệng nhếch lên.
Đây là điều anh thường làm trong những ngày này, và cậu cũng đã quen với nó.
Cậu để im cho anh nghịch ngón tay, một tay cầm điện thoại di động và trò chuyện với Tần Thành trên WeChat bằng voice.
“Mọi chuyện đã được thương lượng.
Album sẽ được phát hành trên toàn mạng vào