Còn nhiều điều cần phải xác minh, nhưng hiện tại ngân hàng năng lượng lại bị ẩn đi, muốn ăn cũng không ăn được, mọi ý tưởng chỉ có thể tạm thời để đấy.
Giải Dương không nghĩ nữa, xuống giường đi tắm rửa đơn giản.
Lúc cậu bước ra khỏi phòng tắm, Cừu Hành đã dọn bữa ăn lên bàn trên giường, Giải Dương trở lại giường, nhai thức ăn chậm rãi dưới cái nhìn chằm chằm của Cừu Hành, sau đó vươn tay ra và ôm lấy anh.
Cừu Hành cau có: “Cái gì?”
“Dỗ anh.”
Vẻ mặt Cừu Hành giật giật, anh ôm lại Giải Dương rồi sờ đầu cậu: “Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi kiểm tra toàn thân.”
Giải Dương vâng lời gật đầu.
Sau khi dỗ Cừu Hành xong, Giải Dương lấy điện thoại từ chỗ anh, chiếc điện thoại này cậu đã tắt trong vài ngày và bây giờ mới bật nguồn.
Cừu Hành nói: “Tần Thành không thể liên lạc được với em vì thế anh ta có liên lạc với Hà Quân, tôi bảo Hà Quân nói với anh ta em đang bị bệnh, bảo anh ta dời công việc của em những ngày này đi.”
Giải Dương gật đầu bày tỏ đã hiểu, đi về phía Cừu Hành “Mấy ngày nay anh vất vả cho anh rồi.
Có ảnh ở bên em cảm thấy thoải mái.”
Lần này Cừu Hành không bị lời nói của cậu dỗ dành nữa.
Anh nắm tay cậu xoa xoa vài lần rồi nói , “Sau này sẽ đến lượt em vất vả.”
“Vất vả vì anh thì em cũng thấy rất vui.”
Cừu Hành nhìn Giải Dương, cúi người hôn lên lông mày của cậu.
Sau khi mở máy, Giải Dương gọi điện cho Tần Thành đầu tiên.
Tần Thành thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận quan tâm đến sức khỏe của cậu, sau khi xác nhận cậu không có chuyện gì, anh ta mới vui mừng nói: “May quá cậu không sao, đang ở bệnh viện nào đấy? có công tác phải gặp mặt để bàn, là về đại ngôn của cậu.”
Đại ngôn?
Giải Dương nói địa chỉ bệnh viện cho Tần Thành.
Nửa giờ sau, Tần Thành vội vàng đến bệnh viện.
Anh ấy đã choáng váng khi nhìn thấy diện mạo mới của Cừu Hành, sau đó nhanh chóng nói với Giải Dương: “Thương hiệu D bất ngờ thông báo rằng họ sẽ tổ chức một buổi trình diễn hợp tác tại Trung Quốc để đào tạo các nhà thiết kế mới.
Cậu là người phát ngôn, không tham dự không được, Nhà thiết kế chính của thương hiệu d hôm qua đã đến thành phố b và yêu cầu gặp cậu, nếu cậu từ chối sẽ ảnh hưởng tới cậu.”
Giải Dương cuối cùng đã hiểu tại sao Tần Thành rất lo lắng, ra hiệu cho Tần Thành ngồi, và nói: ‘Xin lỗi, thiếu chút nữa hỏng việc rồi.”
“Không có việc gì, sức khoẻ của cậu không có việc gì là được.” Tần Thành ngồi xuống, xác nhận nói, “Giúp cậu với bên kia hẹn gặp mặt nhé?”
“Không vội, tôi phải hỏi vị hôn phu của tôi xem được đi không đã.” Giải Dương cố ý nói câu này, sau đó nhìn vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, hỏi: “Anh yêu, em có thể đi làm không?”
Cừu Hành cảm thấy hài lòng khi nghe từ ‘vị hôn phu’ với từ ‘anh yêu’, nhấp một hụm trà che dấu biểu cảm của mình, giả bộ thờ ơ trả lời: “Tùy em thôi…..
buổi kiểm tra sức khỏe ngày mai nhớ đến khám là được.”
Giải Dương nói với Tần Thành: “Tối mai hẹn ăn cơm.”
Cừu Hành lập tức nhìn Giải Dương.
Giải Dương lại nhìn Cừu Hành: “Anh yêu, em hứa sẽ không uống rượu và về nhà đúng giờ mà.”
“…tôi đã nói gì đâu.” Cừu Hành quay mặt đi và uống thêm một ngụm trà.
Giải Dương ra hiệu cho Tần Thành: “Hẹn gặp đi.”
Tần Thành: “…”
Tần Thành lập tức đáp lại lời mời của nhà thiết kế trưởng nhãn hiệu D Verdon, ngay sau đó đã quyết định tối mai đi ăn tối với trợ lý bên kia.
Sau khi giải quyết xong chuyện lo lắng nhất, Tần Thành ngồi lại bên giường bệnh nói tiếp: “Giải Dương, nếu thuận tiện cho cậu, tôi đề nghị cậu nên tham gia một sự kiện có thể nhìn thấy công khai càng sớm càng tốt, hoặc trực tiếp phát trực tiếp đi.
”
Giải Dương nghi ngờ:“Tại sao?”
“Bởi vì fans của cậu rất lo lắng cho cậu.” Tần Thành bất lực, có lẽ đã giải thích sự tình.
Hóa ra không lâu sau khi (các nghề các ngành) được phát sóng, một số fans đã nhận ra rằng Giải Dương vào bệnh viện một lần sau khi tham gia chương trình.
Kể từ đó cậu cũng chưa bao giờ xuất hiện, ngay cả việc Album cũng được công bố rộng rãi, fans cũng có lý do nghi ngờ rằng Giải Dương bị cháy nắng trong show, hình tượng bị tổn hại rất nhiều, không thể xuất hiện gần đây vì phải dưỡng da.”
“Tôi có giúp giải thích nhưng vì fans không nhìn thấy cậu nên chả ai tin.
Bọn anti-fan còn bảo cậu bị hỏng da và đang phẫu thuật thẩm mỹ.”
Giải Dương không bị fans với anti-fan lại rối tung lên như thế, nói: “Tôi rõ ràng đã đăng một bức ảnh với Cừu Hành trước đây trên Weibo.”
“Bức ảnh không có ý nghĩa gì cả, nó có thể được chụp từ lâu rồi.
” ..
.” ĐỒNG Ý.
Tần Thành giải thích thêm: “Thực tế, nếu chỉ là fans lo lắng đoán già đoán non, tôi sẽ không bắt cậu làm việc.
Người phát ngôn của nhãn hàng d, nếu cậu rơi vào tin đồn phẫu thuật thẩm mỹ vào thời điểm này cũng ảnh hưởng đến thương hiệu d, vì vậy hãy xuất hiện càng sớm càng tốt và để mọi người nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của cậu.
“
Cừu Hành dừng tách trà trên bàn thấp với vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tần Thành: “Cậu đang đùa dỡn Giải Dương đấy à?”
Tần Thành: “… Để cho mọi người nhìn thấy khuôn mặt của cậucòn nguyên vẹn.”
Đối với người đại diện Tần Thành, Giải Dương rất hào phóng.
Cậu quyết định bắt đầu phát sóng trực tiếp, dự định tắt mỹ nhân và bộ lọc để mọi người có thể xem, khuôn mặt nguyên vẹn của cậu ở mọi hướng không có điểm mù.
Tần Thành thực vui mừng, đánh giá một chút này gian trang hoàng ấm áp xa hoa phòng bệnh một người, hỏi Giải Dương: “Phát sóng luôn ở đây à?”
“Phát ở đây luôn đi, từ lúc phát hành album tôi chưa phát hành album, coi như đây là phát phúc lợi cho fans vậy.”
Nửa giờ sau, Ngô Thủy mang cây đàn guitar và violin mà Giải Dương từ nhà cậu lên.
Giải Dương đi vào phòng tắm rửa đơn giản cái mặt, thay áo bệnh nhân, sau đó chiến lấy chiếc ghế sô pha nơi Qiu Xing đang ngồi, dựng điện thoại lên và đặt nó trước ghế sô pha.
Cừu Hành dặn dò: “Chỉ cho sóng một giờ thôi đấy.”
“Tuân lệnh vị hôn phu.”
Khóe miệng anh cong lên, khịt mũi, xoa đầu cậu rồi ngồi xuống ghế bên giường bệnh.
Tần Thành sử dụng tài khoản Weibo của Giải Dương để gửi thông báo phát sóng trực tiếp, sau đó điều chỉnh vị trí của rèm cửa sao cho mặt trời che khuất Giải Dương.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Giải Dương bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Vừa có thông báo một phát fans đã chạy vào, hét ầm lên.
Giải Dương mỉm cười, cúi sát máy ảnh, lần đầu tiên nhìn từng hiệu ứng bộ lọc làm đẹp, sau đó tắt từng cái một, và nói: “Nghe nói mấy bạn lo