(Đêm Mưa Vọng Tưởng) là một bản nhạc vĩ cầm cổ điển với tiết tấu có thể thay đổi và độ chơi khó ở tầng địa ngục, trong quá khứ vài thập niên qua, nó được cải biên thành hàng chục phiên bản….phiên bản nhạc pop, phiên bản kịch sân khấu, phiên bản opera…Nó có thể được nhìn thấy trong hầu hết các lĩnh vực âm nhạc.
Để thực hiện tốt tác phẩm này đã khó, chưa nói đến việc điều chỉnh nó trong một khoảng thời gian ngắn.
Điều này đang làm cho mọi thứ trở nên khó khăn.
Verdon cau mày xác nhận: “Cậu có thực sự muốn đổi sang cái này không?”
Đào Ương gật đầu: “Thật sự, Thưa thầy Verdon, too biết yêu cầu này hơi đột ngột, nhưng xin hãy thông cảm đến chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cảm hứng đột ngột của một người sáng tạo nghệ thuật.
Hơn nữa, tất cả các bản nhạc vẫn chưa chính thức bắt đầu cải biên, tôi nên có quyền thay đổi bản nhạc.”
Xác thật có, đây là hợp đồng viết, nhưng là…… Verdon cố thuyết phục: “Đào Ương, bài hát trước đó rất tốt thây (Đêm Mưa Vọng Tưởng) quá khó cải biên.”
“Tôi tin Giải Dương làm được mà” Đào Ương không buông tha, nhìn Giải Dương “Cậu không tin vào thực lực của mình à?”
Giải Dương đặt tiết mục trong tay xuống.
Mẹo của Đào Ương rất thông minh.
Đầu tiên, hắn đã thay đổi bài hát gốc thành một màn trình diễn thuần túy, làm giảm khả năng cậu sử dụng giọng hát của mình để thu hút sự chú ý của khán giả.
Sau đó, hắn chọn một bài hát cổ điển siêu khó biểu diễn, cải biên kinh điển, để nén không gian chơi của cậu.
Cậu bắt gặp ánh mắt của Đào Ương và hỏi: “Có chắc chắn là ( Đêm Mưa Vọng Tưởng) không?”
Đào Ương cũng nhìn thẳng vào mắt Giải Dương, không chịu thua, đáp: “Chắc chắn.”
“Được.” Giải Dương dựa lưng vào ghế, thế thay thành (Đêm Mưa Vọng Tưởng) vậy.”
Một nhà thiết kế Trung Quốc khác có mặt bên cạnh Đào Ương và Giải Dương, sau đó nhìn Đào Ương, dùng sách thiết kế che miệng mình, cảm thấy mình đã ăn rất nhiều dưa sống rồi.
…
Sau bữa tối, Giải Dương bước vào phòng nhạc chơi bản nhạc (Đêm Mưa Vọng Tưởng), Cừu Hành đi theo sau, cau mày, “Vậy sau khi tôi cảnh báo Đào Ương, cậu ta vẫn tính kế mưu mẹo với em nhiều hơn?”
“Không phải nhiều hơn, phải là đội lốt vỏ thân thiện mà nhắm mục tiêu vào người em, nhưng mà này đối với em là chuyện tốt thôi, nhìn được địch ý, so nhìn không thấy nguy hiểm càng tốt xử lý.”
“Nhưng cậu ta vẫn đang nhắm mục tiêu vào em.
Lúc chiều tôi nói chuyện với cậu ta còn tưởng rằng cậu ta sẽ kiềm chế bản thân chứ.”
“Em cũng nghĩ như vậy mà, nhưng đáng tiếc cậu ta lại không làm như vậy.
Xem ra Đào gia như nào cậu ta cũng không quan tâm lắm.
Cừu Hành nhìn vẻ mặt của Giải Dương, đột nhiên hỏi: “Em có phải đã sớm biết cảnh cáo của tôi sẽ không có hiệu quả, đúng không?”
Thực sự nhạy cảm.
Giải Dương trả lời một cách uyển chuyển: “Cũng biết được một tí thôi, không đoán được bao nhiêu lắm.”
Đào Ương cái loại người giỏi ngụy trang, ngủ đông và che giấu cảm xúc, hẳn là người ích kỷ, ở mặt tình cảm thì chắc là người cố chấp lạnh nhạt, chắc cũng có quan tâm tới gia đình, nhưng vẫn quan tâm đến bản thân nhiều hơn.
Cừu Hành mặt đen hoàn toàn: “Vậy tại sao em không ngăn tôi lại?”
“Tại sao phải ngăn lại?” Giải Dương đặt bản nhạc xuống và bước đến chỗ Cừu Hành, “Người em thích đang rất cố gắng để bảo vệ em, tại sao? vì cái gì muốn đi giội nước lã? Hơn nữa ngươi cảnh cáo cũng không phải không có hiệu quả, ít nhất hiện tại Đào gia bên trong sẽ trước loạn lên, và anh đã giúp em dò xét suy nghĩ của Đào Ương.”
Cừu Hành không tiếp cái viên đạn bọc đường.
Này, duỗi tay nắm lấy tay Giải Dương, siết chặt và hỏi: “Ý tưởng là gì?”
Một loại là “Tôi phải không đến, cũng không chuẩn bị đi được đến, nhưng tôi không muốn bất luận kẻ nào được đến, hơn nữa tôi thích đồ vật cần thiết phải tưởng tượng được đến hết thảy, sau đó sạch sẽ chết đi, không cho phép bất luận kẻ nào làm bẩn” biến thái ý tưởng.***
Kết hợp với việc Đào Ương không thể hiện bất cứ điều gì đặc biệt về Cừu Hành trong nguyên tác, hắn ta thậm chí còn trở thành bạn tốt với Mộc Chu Dịch, gián tiếp giúp Mộc Chu Dịch và Phong Thanh Lâm ở bên nhau, giúp Phong Thanh Lâm có chỗ đứng trong phong gia.
Giải Dương tin rằng ý thích của Đào Ương đối với Cừu Hành cũng giống như sở thích của các nghệ sĩ về mặt thích các tác phẩm nghệ thuật.
Hắn ta đánh giá cao mọi thứ về “tác phẩm nghệ thuật” của Cừu Hành, đã chấp nhận cái kết “đau buồn” về bệnh tật và cái chết của Cừu Hành .Có lẽ hắn luôn cảm thấy rằng bệnh tật và cái chết của Cừu Hành cũng là một phần không thể thiếu trong “tác phẩm nghệ thuật” này.
Hắn khôn ngoan nhìn thấu mọi thứ Cừu Hành muốn làm, và sau đó thích thú nhìn Cừu Hành vật lộn trên thế giới với nỗi tuyệt vọng trên lưng.
Đồ khốn nạn.
“Giải Dương.”
Giải Dương định thần lại, nhìn Cừu Hành đang nhíu mày, đưa tay vuốt lông mày, đáp: “Em không định dành anh, nhưng em nhất định phải đuổi hắn khỏi anh, đồng ý không?
Cừu Hành lập tức đáp: “Lại nói cái gì ngu ngốc.”
“Vậy thì anh hãy mặc kệ hắn đi.
Anh hoàn toàn không để ý đến hắn là được, không quan tâm, không thèm để ý hắn, chính là đối hắn tốt nhất cảnh cáo.”
…
(Đêm Mưa Vọng Tưởng) thực sự rất khó chơi.
Giải Dương làm việc chăm chỉ trong phòng đàn cho đến khi đi ngủ, nhưng không thể diễn giải bài hát một cách trôi chảy.
Xét cho cùng, cậu không phải là một nghệ sĩ vĩ cầm chuyên nghiệp, vì vậy cậu phải mài giũa kỹ năng của mình.
Tần Thành gửi Wechat cho Giải Dương, nghe xong một lần Giải Dương diễn tấu, tri kỷ hỏi: “Ngài Verdon liên lạc với tôi, nói rằng ông ấy có thể khuyên can Đào Ương thay đổi bài hát, tôi trả lời như nào đây?”
“Không cần.” Giải Dương cất đàn violin, cử động ngón tay có một chút cứng đờ, “Đào Ương có lẽ sẽ không đồng ý.
Dù có làm thế, hắn lại yêu cầu bài gì đó tôi không chơi được.
Đây là buổi biểu diễn thương hiệu của hắn, Tôi không quan tâm, tại sao tôi phải lo lắng cho hắn?
“Tại sao lại lo lắng cho hắn, cậu… Tần Thành đột nhiên phản ứng lại, chờ mong hỏi, “Chờ một chút, có phải《 Đêm Mưa Vọng Tưởng 》 có ý tưởng cải biên rồi à?”
“Ừ.” Giải Dương cầm điện thoại trên bàn nhìn Tần Thành trên màn hình, “Tôi phải cảm ơn Đào Ương rồi, một số ý tưởng của hắn mà người bình thường không thể hiểu được đã truyền cho tôi một chút cảm