Đáp lại câu hỏi qua điện thoại của Cừu Hành, câu trả lời của Kirkman là: ít nhất một tháng sau khi phẫu thuật, hãy nhịn quan hệ tình dục.
Nếu không thể nhịn được thì tốt nhất là làm nhẹ hơn, đừng dữ dội quá.
Giải Dương nghe lọt câu đầu tiên, Cừu Hành nghe lọt câu thứ hai.
Sau khi cả hai người đã tắm rửa sạch sẽ và nằm xuống giường, Giải Dương nhắm mắt lại, Cừu Hành đè Giải Dương.
Cạu mở mắt, nhướng mày: “Anh không ngủ ạ?”
“Ngủ” Cừu Hành bị trêu chọc một ngày, lúc này hai mắt đã bị dục vọng làm cho mù mịt, nghiêng người về phía Giải Dương mà nhịn “ngủ đi”
Khó lắm Cừu Hành mới lộ liễu như vậy, Giải Dương sửng sốt, sau đó mỉm cười rồi đặt tay lên vai Cừu Hành: “Vậy, anh nhớ phải nhẹ nhàng nhé?”
……
…..
Ngày hôm sau, Giải Dương tỉnh dậy thì ngay lập tức sử dụng dị năng kiểm tra cơ thể Cừu Hành.
Anh vẫn đang ngủ, thở đều, nét mặt thư thái, và nước da của anh ấy thậm chí còn hồng hào hơn hôm qua.
Xem ra không ảnh hưởng gì cả.
Giải Dương thu lại dị năng, cúi người hôn lên mặt Cừu Hành, nhẹ nhàng đứng dậy.
Sư phụ Liêu ở tầng dưới đang làm bữa sáng, Giải Dương chào Sư phụ Liêu rồi đi vòng quanh nhà, chiêm ngưỡng những đồ trang trí khác nhau trong nhà mà hôm qua tôi không có thời gian để xem kỹ, rồi quay ra phía sau.
cửa và đi ra sân sau.
Đài phun nước phun không mệt mỏi, cây thông Noel vẫn đứng sừng sững ở đó.
Giải Dương bước tới, khảy khảy mấy cái đồ trang trí khác nhau trên cây, nhìn những con búp bê xung quanh trên ngọn cây, mỉm cười đưa tay ra sờ sờ, nghĩ đến điều gì đó rồi quay vào nhà.
Cậu lên phòng đàn trên lầu hai tìm một cây đàn, sau đó vào phòng làm việc lấy laptop ra, rồi xuống lầu đặt đồ cạnh cửa sổ nhà ăn có view lớn nhất sân sau, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống một cách thoải mái, cầm cây đàn lên.
Âm sắc nhanh và ấm vang lên ngắt ngứ, rồi từ từ kết nối thành một bài nhạc.
Khi Sư phụ Liêu nghe thấy thì đi ra ngoài nhìn, chú mỉm cười rồi lui vào bếp pha một tách trà sữa nóng và đặt ở bệ cửa sổ bên cạnh Giải Dương.
Lúc Cừu Hành đi xuống cầu thang, anh nhìn thấy cảnh ấm áp này.
Cậu người yêu trong bộ đồ ngủ ngồi trên ghế bên cửa sổ nhà ăn chơi guitar, ngân nga một giai điệu không lời, trên bàn có thức ăn nóng hổi, và mùi trà sữa thơm ngào ngạt tràn ngập trong không khí.
Anh dừng lại, đứng ở lối vào nhà ăn để nhìn Giải Dương một lúc lâu, hoàn hồn khi thấy Sư phụ Liêu bưng bữa sáng ra, cầm điện thoại giơ về phía Giải Dương.
Giải Dương đã rơi vào trạng thái quên mình quên người, không nhận ra Cừu Hành đã dậy và đi xuống cầu thang, còn đang lén lút chụp ảnh cậu.
Cậu nhớ lại những cảnh ngày hôm qua trong khi ngâm nga giai điệu phát ra từ trái tim mình.
Thời gian lặng lẽ trôi, không khí dường như dịu đi.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên phá tan sự ấm áp của căn phòng, Giải Dương vừa mới ngâm nga đoạn cuối, nghe thấy âm thanh, theo bản năng nhìn về phía cửa, sau đó trực tiếp đối diện với điện thoại di động đang giơ của Cừu Hành.
Hừm.
Cừu Hành sững người, nhanh chóng cất điện thoại và nói: “Chắc là Thanh Lâm…tôi đi xem.” Sau đó, anh quay người bước đi.
Giải Dương liếc mắt.
Con chuột đang chụp ảnh?
Cậu đặt cây đàn xuống, đứng dậy đi theo.
Đúng là Thanh Lâm bấm chuông cửa, Cừu Hành cho hắn ta vào.
Phong Thanh Lâm vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, nước da rất mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt dày đặc, có lẽ chưa nghỉ ngơi.
Cừu Hành cau mày: “Sao lại biến thành thế này?”
“Quá bận rộn.
Sau khi Phong Chấn bị điều tra, việc kinh doanh của Phong Hoa ở nước ngoài hoàn toàn rối tung lên, cháu nhân cơ hôi qua chỉnh đốn tí, hiện tại nắm được nó ở trong tay rồi” Phong Thanh Lâm đáp.
Sau khi thay dép, hắn nhìn thấy đèn ngôi sao phía trên trần nhà.
Dừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Phong Điển đã bắt đầu đề phòng cháu rồi.”
“Đặc điểm của Phong gia mà” Cừu Hành nhận xét “Vào nhà đi, vừa ăn sáng vừa nói.”
Phong Thanh Lâm gật đầu và bước vào cùng Cừu Hành.
Sau khi ra khỏi hiên nhà, phòng khách ngập tràn đồ trang trí giáng sinh lộ ra.
Phong Thanh Lâm lại ngẩn ra.
Giải Dương vừa đi tới, nhìn thấy vẻ mặt của Phong Thanh Lâm, mỉm cười, nửa chào nửa giải thích: “Những món đồ trang trí này là do Cậu của anh đặc biệt chuẩn bị cho lễ Giáng sinh đấy.
Trông rất đẹp phải không?”
Cừu Hành nhớ ra ở nhà vẫn còn những thứ này.
cứng ngắc liếc nhìn Phong Thanh Lâm một cái, nói: “Cũng chỉ là lễ Giáng sinh … thôi, đi ăn sáng đi.” Nói xong, anh nắm tay Giải Dương, dắt Giải Dương vào nhà ăn trước.
Phong Thanh Lâm bị bỏ lại: “…”
Vậy đây là tại sao tối hôm qua hắn bị chặn ở ngoài cửa?
Ba người lần lượt ngồi xuống bàn ăn, Phong Thanh Lâm lại chú ý tới cảnh vật trong sân.
Cừu Hành cầm bát mà sư phụ Liêu đưa cho Phong Thanh Lâm, đặt trước mặt hắn, giọng điệu cứng rắn: “Đừng nhìn xung quanh, ăn cơm hẳn hoi.”
Phong Thanh Lâm thu lại ánh mắt, đối diện với ánh mắt của Giải Dương, Giải Dương nhìn Phong Thanh Lâm cười cười.
“……”
Sau khi lấp đầy bụng, Phong Thanh Lâm bắt đầu nói chuyện làm ăn.
“Cháu có điều tra Phong Điển, lão đột nhiên trở nên thông minh hơn một chút sau khi lên nắm quyền, lão cố gắng đánh lạc hướng và lờ cháu, cái này không giống với kiểu cách của lão.
Cháu nghi ngờ rằng ai đó đang chỉ điểm lão.”
Cừu Hành hỏi: “Có nghi ngờ ai không?”
“Cháu chưa có manh mối, đoán là Phong Điển có liên hệ với Cừu Kính Vĩ, Thù Đức, hoặc bất kỳ người nào khác của Vinh Đỉnh.
Rốt cuộc, lão ra luôn rất tham vọng với Vinh Đỉnh, nhưng sau lần họp cổ đông của Vinh Đỉnh cháu mới phát hiện không phải, lão rất sốc khi nghe tin cậu bình phục còn khi nhắc đến Cừu Kính Vĩ và những người khác, trong lời nói của lão chỉ có sự giễu cợt và khinh thường, không hề có hoảng sợ và các cảm xúc khác, vì vậy cháu suy đoán lão ta không có hứng thú liên quan đến Cừu Kính Vĩ và những người khác.”
“Xác thật không có, có liên hệ với Thù Đức chính là Phong Sang.
Về phần Cừu Kinh Vĩ, lão rất cẩn thận, vẫn luôn tập trung vào chuyện quyền lợi của Vinh Đỉnh.”
Phong Thanh Lâm gật đầu: “Cho nên cháu vẫn đang điều tra.”
“Có thể là Đào Ương?”
Phong Thanh Lâm và Cừu Hành ngừng nói, cùng nhau nhìn Giải Dương.
Giải Dương ăn đến miếng trứng rán cuối cùng rồi lau miệng: “Em nghĩ là Đào Ương.
Phong gia bây giờ là một mớ hỗn độn, Phong Điển là một A Đẩu không có khả năng.
Lúc này, người thông minh chọn bỏ đi hoặc chọn đi, hoặc là lựa chọn đi đầu nhập vào Thanh Lâm, chỉ có hai loại người sẽ chọn Phong Điển: Những người não tàn và người có thù riêng với chúng tôi.
Em thích loại sau hơn, có thù riêng với chúng ta, có năng lực chỉ điểm Phong Điển.
Người duy nhất bị loại khỏi danh sách là Đào Ương vẫn chưa rõ tung tích.”
Phong Thanh Lâm trầm ngâm.
Cừu Hành cau mày.
Giải Dương lại hỏi: