Edit: Ry
Ngón tay Mạc Bân siết chặt, không nhìn vẻ mặt của đám Hồ Tiêu, thẳng thắn đáp: "Đúng! Tôi có dự định khác, nhưng chuyện này chẳng phải là do Văn Ý tạo thành ư? Tất cả các nghệ sĩ khác kí hợp đồng gia hạn với Văn Ý đều sẽ được liên lạc ít nhất là ba tháng trước khi hết hạn, chỉ có IUD là còn chưa đầy hai tháng nữa hết hợp đồng nhưng vẫn chưa được công ty hẹn nói chuyện. Anh làm như tôi không biết các người đang toan tính gì vậy, chẳng phải là các người thấy IUD quá chìm, nên muốn đợi xem phản hồi từ thị trường sau concert kỷ niệm 5 năm của tân IUD, rồi mới lại cân nhắc xem có kí tiếp hay không à?"
"Cậu thối lắm!" Hoàng Mặc không nhịn được mà nói lời thô tục, sau đó nhìn về phía đám Đồng Kiếm, giải thích: "Công ty không hề có suy nghĩ đó, nếu không cũng đã không kí thêm một tân binh cho các cậu, công ty chỉ đang tính ---"
"Đang tính xem lúc kí hợp đồng gia hạn có nên dựa trên độ nổi tiếng của IUD hiện giờ mà giảm điều lệ trong hợp đồng xuống." Mạc Bân ngắt lời Hoàng Mặc, quay đầu nhìn về phía Đồng Kiếm và Kha Lam, gã nói: "Anh đã nói rồi, anh làm tất cả cũng là vì các cậu, Văn Ý hoàn toàn không coi trọng chúng ta, nếu không thì tại sao sau khi Thần Hạo rời đi, tài nguyên của chúng ta lại ngày một kém như vậy chứ." Sau đó lại nhìn về phía Hoàng Mặc: "Giữa chúng ta không có gì để nói, tôi sẽ không hát ca khúc của người khác, đợi đến lúc hết hạn hợp đồng đi." Nói xong trực tiếp đứng dậy rời đi.
Hợp tác đàm phán không thành, Hoàng Mặc nặng nề ném đống giấy tờ lên bàn.
Đến nước này, IUD hoàn toàn không còn con đường nào khác.
Từ lúc Mạc Bân cãi cọ với Hoàng Mặc, Đồng Kiếm đã cúi đầu, khi Mạc Bân rời đi cậu cũng làm động tác muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng chỉ kiềm chế đè lại đầu gối.
Kha Lam vỗ cậu an ủi, nhìn Hồ Tiêu im lặng không nói gì, chủ động đánh vỡ sự yên tĩnh, y nói: "Quản lý Hoàng, nếu chuyện đã như vậy, tôi và Đồng Kiếm cũng đi thôi."
Hoàng Mặc nhíu mày: "Cậu có ý gì?"
"IUD đã không còn khả năng tiếp tục nữa, nếu không có IUD, vậy tôi và Đồng Kiếm cũng sẽ không gia hạn hợp đồng."
Hoàng Mặc lạnh mặt: "Chẳng lẽ các cậu cũng đã liên hệ công ty khác? Hay là các cậu tin mấy lời vớ vẩn Mạc Bân nói là công ty không coi trọng các cậu?"
Có người liên hệ, nhưng không phải là công ty khác. Chuyện không coi trọng thì không hề vớ vẩn chút nào.
Kha Lam đè Đồng Kiếm xuống, lắc đầu nói: "Không có công ty nào hết, không hề có công ty nào liên hệ tôi và Đồng Kiếm." Chỉ có một tân binh 20 tuổi liên hệ thôi.
Vẻ mặt Hoàng Mặc dễ nhìn hơn một chút, mềm giọng nói: "Thật ra công ty vẫn luôn nghĩ đến các cậu, chỉ là trước đó công ty cũng khó khăn. Tôi sẽ khuyên Mạc Bân, các cậu đừng vội từ bỏ như vậy."
"Khuyên không nổi đâu, cơ hội để IUD trở mình cũng không giữ được Mạc Bân lại, anh ta đã quyết tâm muốn đi rồi."
Hoàng Mặc không quá thuyết phục nói: "Cậu ta muốn đi thì cho đi luôn, dù không có IUD công ty vẫn sẽ ký hợp đồng solo với các cậu, giống nhau mà, các cậu cứ suy nghĩ thêm một chút đi. Với tình cảm bao năm qua của mọi người, công ty sẽ không bạc đãi các cậu."
"Cảm ơn quản lý Hoàng, nhưng không cần đâu, công ty không thiếu ca sĩ đơn ca, nếu như công ty lại có thêm tôi và Đồng Kiếm, chắc chắn điều khoản hợp đồng sẽ bị giảm xuống, thế nên... Được rồi. Quản lý Hoàng, cảm ơn công ty những năm qua đã vun xới cho chúng tôi, nếu sau này có việc cần đến tôi và Đồng Kiếm, chúng tôi sẽ cố hết sức để giúp đỡ."
Kha Lam nói quá đầy đủ thực tế, Hoàng Mặc không thể nói nổi gì nữa, bèn thở dài, an ủi: "Các cậu cũng đừng bi quan như thế, tôi sẽ cố hết sức để tranh thủ cho các cậu, dù sao thì các cậu cũng là nhân viên kì cựu trong công ty, tuổi tác cũng không quá lớn, vẫn có thể quy hoạch lại sự nghiệp. Mà nếu các cậu đều đi hết, vậy Hồ Tiêu---"
"Tôi không sao, cùng lắm thì tôi cũng đi."
"--- Hả?!" Hoàng Mặc không dám tin nhìn về phía Hồ Tiêu.
Hồ Tiêu nói thẳng: "Anh Hoàng, tôi nhận ra, tôi thật sự không thích hợp làm người đại diện. Trong tay tôi chỉ có duy nhất IUD coi như còn có danh tiếng thì giờ đã tan rã, tôi cũng không còn mặt mũi nào ở lại công ty, tôi thật sự có lỗi với sự kỳ vọng của công ty."
"Không đúng, sao cậu lại nói như vậy hả."
Hoàng Mặc muốn nói thêm mấy câu với Hồ Tiêu, Hồ Tiêu lại không muốn nói, đứng dậy chào rồi rời đi, Kha Lam và Đồng Kiếm cũng đuổi theo sau.
Cuối cùng trong phòng họp chỉ còn lại hai người Hoàng Mặc và Giải Dương. Cả hai mắt to trừng mắt nhỏ, Giải Dương nói: "Nếu không thì giờ chúng ta nói luôn chuyện hủy hợp đồng nhé?"
Hoàng Mặc: "..." Chết tiệt, hôm nay ra cửa đáng lẽ nên xem lịch hoàng đạo!
...
Giải Dương là người cuối cùng từ công ty bước ra. Sau khi anh lên xe, Hồ Tiêu lập tức quay đầu lại hỏi: "Sao rồi?"
"Chưa nói được hai câu Hoàng Mặc đã bỏ đi rồi, nhưng tôi đoán Văn Ý sẽ không giữ tôi đâu. Hiện giờ trên người tôi toàn là bê bối, IUD cũng không còn, thay vì tiêu tiền tẩy trắng cho tôi thì họ thà ăn một phần tiền hủy hợp đồng còn hơn, rồi dùng số tiền đó đi nâng đỡ cho một người mới có bối cảnh sạch sẽ."
Đó chính là đạo lý.
Hồ Tiêu dựa người vào ghế, đột nhiên thở dài: "Cái bài Weibo đó của cậu... Đăng đúng lúc lắm. Có thể nói là nó lên vào thời điểm thích hợp nhất, là biện pháp có hiệu suất cao nhất để Văn Ý động lòng với sự chú ý mà IUD có, khiến Mạc Bân không thể không làm người đầu tiên làm loạn với công ty, giữ gìn tình nghĩa giữa mọi người và công ty. So với biện pháp rời đi mà anh nghĩ ra thì tốt hơn nhiều, lúc ấy anh không nên nổi cáu với cậu."
Giải Dương lắc đầu: "Không sao, tôi biết anh Tiêu cũng là vì tốt cho tôi."
"Rõ ràng cậu đang vì tốt cho mọi người, giờ tất cả đều có được thứ mình muốn, chỉ có cậu phải chịu dân mạng mắng chửi, mà có khi một quãng thời gian dài sắp tới đều sẽ phải chịu những lời không hay đó."
"Khổ một mình tôi, tạo phúc cho vạn nhà." Giải Dương đùa cợt nói một câu: "Dù sao thì tôi cũng không có ý định phát triển theo hướng thần tượng, không có fan cũng không sao, chỉ cần có thể ca hát là được."
Hồ Tiêu sững sờ, quay đầu nhìn anh, rồi cười: "Sao lúc đầu anh lại khăng khăng chọn trúng cậu nhỉ, anh đúng là có mắt nhìn."
Giải Dương cũng cười: "Vâng, anh cực kỳ có mắt nhìn."
Ngô Thủy ở ghế lái: "..." Ông chủ lại vòng