Lâm Oản Oản nhìn thoáng qua thời gian.
Rạng sáng hai giờ.
Gió ngoài cửa sổ đã ngừng thổi, mưa đá cũng đã ngừng.
Hai đứa nhỏ đều đang ngủ say sưa, Lâm Oản Oản nhẹ nhàng xuống giường ra ngoài kiểm tra.
Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.
Đèn trong phòng khách mở sáng trưng, không bật điều hòa trông có vẻ thập phần oai bức.
Tiêu Lăng Dạ đang rót nước ở cạnh bàn ăn, anh một bên rót nước một bên nói chuyện điện thoại, giọng nói rất trầm, nghe như là đang nói chuyện công việc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiêu Lăng Dạ quay đầu sang, nhìn thấy Lâm Oản Oản, đôi mắt anh nháy mắt tối sầm lại.
Có thể nhìn ra rằng, cô đang cố tránh tị hiềm với anh.
Thời tiết oi bức như thế mà cô lại mặc một bộ đồ ngủ quần dài tay dài, chỗ nên lộ cũng không lộ mà chỗ không nên lộ cũng không lộ ra ngoài, nhưng có lẽ là do cô vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt ngái ngủ mông lung, mái tóc dài buông xõa, lộn xộn, hai má hơi ửng hồng, so với việc không cố ý dụ dỗ càng muốn dẫn người phạm tội hơn.
Tuy vẫn chưa mở điều hòa nhưng Tiêu Lăng Dạ cũng không có cảm thấy nóng, thế mà bây giờ anh lại cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô..
Hầu kết Tiêu Lăng Dạ lăn lộn, uống tiếp một cốc nước lạnh thì cảm giác khô nóng mới giảm bớt một chút.
Anh thu hồi di động: "Bị tôi đánh thức?"
Cô nào dám nói là bị đánh thức chứ, Lâm Oản Oản dụi dụi mắt: "Không phải, chỉ là đột nhiên ngủ không được.."
"Vừa vặn, tôi cũng không ngủ được, lại đây ngồi đi!"
"Làm?"
Lâm Oản Oản cực kỳ sợ hãi!
Cô theo bản năng giơ hai tay lên ôm ngực, nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Dạ giống như phòng sói.
Đuôi lông mày của Tiêu Lăng Dạ giương lên, chỉ vào sô pha: "Tôi chỉ là nói lại đây ngồi, cô suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?"
"Ha, ha ha!" Lâm Oản Oản xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cô cười gượng nói: "Tôi không có nghĩ muốn cái gì đâu, ha hả..
Chỉ là cảm thấy hôm nay quá nóng, ngồi sô pha không phải sẽ càng nóng hơn hay sao."
Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Đã trễ thế này rồi, anh còn chưa ngủ, là không quen giường hả?"
Tiêu Lăng Dạ không biết có phải là như thế hay không.
Trên thực tế, anh mắc chứng mất ngủ vô cùng nghiêm trọng.
Thuốc ngủ.
Cồn tê liệt.
Tất cả các biện pháp anh đều đã thử qua hết, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm.
Tống Liên Thành bác sĩ của bệnh viện Khang Hoa là bạn bè tốt lớn lên với anh từ bé, trong nhà anh ta còn mở bệnh viện, tất cả thế hệ trong nhà họ cũng đều học y, vì trị chứng mất ngủ của anh, Tống Liên Thành còn đặc biệt học thôi miên, lấy được bằng cấp thầy thôi miên cao cấp được quốc gia chứng nhận, nhưng mà..
Thuật thôi miên của anh ta cũng không có hiệu quả gì với anh như trước.
Anh đã không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi anh không có ngủ ngon một giấc nào.
"Lại đây!"
"Ồ."
Lâm Oản Oản lại sợ nháo ra cái hiểu lầm gì, bước từng bước nhỏ đến cạnh sô pha rồi ngồi xuống, thấy thế, Tiêu Lăng Dạ bưng hai ly nước đi tới, đưa cho cô một ly, rồi ngồi xuống ở bên cạnh cô.
Khoảng cách giữa hai người nhiều nhất cũng chỉ hai mươi centimet.
Lâm Oản Oản không được tự nhiên từng chút từng chút di chuyển sang bên cạnh, lại đi chuyển, di chuyển một chút.
Cô ngồi xuống liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Lăng Dạ.
"Làm, làm sao vậy?"
"Lại di chuyển nữa liền té xuống."
"Ha hả!"
Lâm Oản Oản không dám di chuyển nữa, cô thành thành thật thật ngồi yên.
Cách đó không xa, Tiêu Lăng Dạ có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể sau khi cô tắm, mùi thơm này không phải là mùi nước hoa đắt tiền, nhưng lại tươi mát tự nhiên, có một loại hương vị khiến người khác an tâm.
"Lúc trước cô cứu Tâm Can, tôi còn chưa có cảm ơn cô."
"Không cần không cần, tôi cũng chỉ là vừa khéo cứu được thôi, với lại tôi với Tâm Can cũng coi như là có duyên, cũng không biết vì cái gì, nhưng mà khi nhìn thấy con bé tôi liền cảm thấy thích."
"Ừm!"
Lâm Oản Oản cầm ly nước: "Tiêu tiên sinh, mạo muội hỏi một câu, mẹ của Tâm Can đâu?"
"Không biết."
"Hả?"
"Tâm Can chỉ là ngoài ý muốn, tôi cũng không biết mẹ con bé là ai."
"..."
Khóe miệng Lâm Oản Oản giật giật, sinh hoạt cá nhân của người đàn ông này hỗn loạn như vậy?
"Đừng hiểu lầm, sau khi tôi say rượu có trải qua chuyện đó một lần, tình lại cũng không thấy người đó đâu."
Có quỷ mới tin!
Nhưng mà đây cũng không phải trọng điểm mà cô chú ý.
Lâm Oản Oản gật đầu: "Nói cách khác, từ nhỏ Tâm Can đã không có mẹ?"
"Ừm!"
Trách không được!
Lâm Oản Oản thở dài: "Tiêu tiên sinh, tôi phân tích một chút, anh nghe thử xem đúng hay không.
Sở dĩ Tâm Can ỷ lại tôi, thật ra là do con bé thiếu thốn tình cảm của mẹ, hơn nữa anh còn đi thân cận nhiều lần, khiến con bé không có cảm giác an toàn, cho nên mới nảy sinh tâm lý phản nghịch, lúc này tôi vừa