Mặt trời dần dần xuống núi, buổi quay ngày hôm nay chắc là không có cách nào tiếp tục tiến hành được nữa rồi.
Thời gian cả một buổi chiều cứ như vậy mà bị trì hoãn!
"Tan tầm, ngày mai lại quay tiếp!"
Nhân viên công tác thả lỏng người, tốp năm tốp ba cầm đạo cụ tản ra, nơi nào có người thì sẽ có bát quái, trong đám người truyền ra thanh âm nghị luận nho nhỏ.
"Chậc! Nghiêm túc mà nói mặc dù trong lúc quay phim đạo diễn Lí Mưu vô cùng nghiêm túc, thái độ cũng khá là nghiêm minh, nhưng chưa bao giờ thấy ông ấy tức giận như vậy bao giờ."
"Còn không phải là do Lâm Vi..
Trước đây còn nghe nói kỹ thuật diễn của cô ta rất tốt, kết quả ngay cả một câu lời thoại thôi cũng không nói được, cũng không biết cô ta làm thế nào mà có thể đứng ở vị trí hàng đầu, làm chậm trễ thời gian của bản thân cô ta không nói, còn làm chậm trễ thời gian của chúng ta, các diễn viên quần chúng như chúng ta đều đã thay đổi quần áo rồi ngồi đây chờ cả ngày, chỉ bởi vì cô ta, đều trở thành công cốc."
"Cũng không phải như vậy sao!"
"..."
Lâm Vi nghe những lời nghị luận này, tay nắm thật chặt, sắc mặt trở nên trắng xanh.
Lâm Oản Oản!
Cô quả nhiên là khắc tinh của cô ta!
Chỉ cần Lâm Oản Oản xuất hiện ở bên cạnh cô ta, cô ta sẽ không gặp bất kì chuyện tốt nào!
"Vi tỷ, chị không sao chứ?"
Nữ diễn viên Phan Tĩnh Vân cùng đoàn làm phim đi tới an ủi cô ta: "Vi tỷ, chị không khỏe sao?"
Phan Tĩnh Vân cũng giống như Lâm Vi, đều là nữ diễn viên của truyền thông Tinh Quang.
Điểm khác biệt chính là, Lâm Vi là một tỷ, còn địa vị của Phan Tĩnh Vân trong công ty không đồng đều, vô cùng xấu hổ.
Diện mạo của Lâm Vi thanh thuần, trong khi Phan Tĩnh Vân có dáng người đầy đặn, cô ta đi theo phong cách một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ, phong cách của hai người khác nhau, nên không có xung đột trong các tài nguyên mà công ty cấp, vì vậy Phan Tĩnh Vân vẫn nịnh bợ cô ta, hy vọng Lâm Vi có thể giúp đỡ cô ta nhiều hơn.
Lâm Vi cười miễn cưỡng: "Có chút không thoải mái."
"Muốn tôi đưa chị đến bệnh viện không?"
"Không cần, tôi về nhà nghỉ ngơi là tốt lên ngay, cùng đi tháo trang sức không?"
Nhận được lời mời của Lâm Vi, Phan Tĩnh Vân rất ngạc nhiên, ngay lập tức gật đầu đồng ý, hai người sánh vai đi về phía trước, Lâm Vi không dấu vết nói một hồi rồi chuyển lại trên người Lâm Oản Oản, Phan Tĩnh Vân điển hình là người ngực lớn nhưng không có đầu óc, nhớ tới gương mặt và dáng người của Lâm Oản Oản, cô ta là một người phụ nữ, nên theo bản năng sẽ sinh ra bài xích.
"Vi tỷ, chị đừng ý ý tới cái cô Lâm Oản Oản kia, chỉ là một người mới mà thôi, cho dù lớn lên có xinh đẹp một chút thì thế nào, trong cái vòng này năm nào mà chẳng phải mấy trăm đến một ngàn mỹ nữ tiến vào chứ, nhưng có thể nổi tiếng thì được mấy người? Nói trắng ra thì, nghĩ muốn hồng sao, vẫn là phải dựa vào thực lực đúng không, Vi tỷ?"
Trong lúc nói, còn thuận đường nịnh bợ Lâm Vi.
Lâm Vi mỉm cười, liếc mắt nhìn Tiểu Thiên một cái, Tiểu Thiên ngay lập tức tiếp lời: "Lớn lên xinh đẹp mới là có ích lợi chứ, cái cô Lâm Oản Oản kia không phải là dựa vào gương mặt hồ ly kia của mình, mới có thể cướp đi vai diễn của cô Phan sao.."
"Tiểu Thiến!" Lâm Vi hét lớn một tiếng.
Tiểu Thiến đột nhiên ý thức được chính mình nói sai cái gì, cuống quít lấy tay che miệng lại, đối mặt với ánh mắt của Phan Tĩnh Vân, cô ta bối rối xua xua tay: "Tôi, tôi chưa nói cái gì hết.."
Nhưng mà, cô ta càng nói như vậy, Phan Tĩnh Vân càng muốn hỏi rõ ràng hơn.
"Vi tỷ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cái gì mà đoạt vai với không đoạt vai vậy?"
"Không có gì, Tiểu Thiến chỉ là nói lung tung thôi."
Phan Tĩnh Vân giữ chặt cổ tay của Lâm Vi, cầu xin nói: "Vi tỷ, quan hệ của hai chúng ta ở công ty cũng coi như không tồi, tôi vẫn luôn xem chị là bạn đồng thời cũng là thần tượng của tôi, nếu chị biết tin tức gì, nhất định phải nói cho tôi biết!"
Lâm Vi muốn nói lại thôi.
"Vi tỷ!"
Lâm Vi dậm dậm chân, cô ta nhìn xung quanh một lượt, rồi lôi kéo tay của Phan Tĩnh Vân lên xe bảo mẫu của cô ta: "Tĩnh Vân, tôi cũng xem cô như bạn tốt của tôi, nếu cô nhất quyết muốn biết, thì tôi sẽ nói cho cô biết một cái thông tin nội bộ, cô ngàn vạn lần không được nói ra bên ngoài biết không.
Phan Tĩnh Vân cam đoan:" Tuyệt đối không nói.
"
Lâm Vi kéo Phan Tĩnh Vân ngồi xuống, trầm giọng nói:" Tôi cũng là nghe Dư tổng nói, nghe nói vai