Lâm Oản Oản vội vàng bắt taxi về nhà.
Cô vừa xuống đến dưới lầu, liền nhìn thấy xe của công ty chuyển nhà đậu ở tầng dưới, người của công ty chuyển nhà đang chất đồ lên xe.
Sắc trời đen sẫm và đổ cơn mưa phùn, Lâm Oản Oản có chút bối rối, chuyển nhà thôi mà có cần gấp như vậy không?
Lâm Oản Oản vội vàng vào thang máy đi lên lầu.
Cánh cửa phòng mở toang.
Người của công ty chuyển nhà đang chuyển các mọi đồ vật đi ra đi vào, mà Lâm Duệ và Tâm Can đang ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha ở phòng khách, cậu bé thu dọn mọi đồ đạc của cậu vào trong cặp, đặt ở dưới chân của cậu.
Lúc cô vào nhà hai đứa bé cũng không có phát hiện ra cô, hai đứa bé ngồi trên ghế sô pha đung đưa đôi nhân ngắn cũn cỡn tán gẫu với nhau.
Không biết là nói đến cái gì, Tâm Can giống như là dâng hiến vật quý mà tháo chiếc ba lô trên vai bé xuống, lấy trong đó ra một chiếc hộp lớn cỡ bằng lòng bàn tay, hai mắt bé sáng ngời đưa cho Lâm Duệ.
"Đây là cái gì?"
"Thứ tốt mà Tâm Can lưu trữ đó!"
Hộp rất nặng, Lâm Duệ cầm hộp trong tay, vậy mà lại phát hiện trên hộp có một ổ khóa rất nhỏ, thấy thế, Tâm Can ngay lập tức tháo mặt dây chuyền trên cổ xuống, dùng chìa khóa trên mặt dây chuyền để mở ổ khóa, sau đó mở hộp ra.
Soạt!
Ánh sáng chói mắt phát ra từ chiếc hộp suýt nữa làm chói mù mắt Lâm Duệ.
Cậu vội vàng đẩy chiếc hộp ra xa, chợt nghe thấy một giọng nói hưng phấn như đang dâng hiến bảo vật của Tâm Can: "Anh, anh, đây là quà sinh nhật em để dành từ khi còn nhỏ, tất cả đều là do chú hai tìm được, anh đừng nhìn chú hai bình thường rất không đáng tin cậy, nhưng chú ấy tìm đồ thật sự rất giỏi, mấy thứ này đều được chú ấy sưu tập từ nước ngoài về, anh xem có thích hay không!"
Lâm Duệ nhìn kỹ hơn, cậu phát hiện ra rằng chiếc hộp chứa đầy những viên kim cương đầy đủ kích cỡ!
Cậu bé nhất thờ bị sốc!
Những viên kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu, viên nhỏ nhất chỉ bằng móng tay út, càng khoa trương hơn là bên trong còn có một số viên kim cương có màu sắc trân quý.
"Anh, anh có thích hay không? Đây đều là những thứ mà Tâm Can yêu thích nhất đó, Tâm Can còn không nỡ cho người khác xem đâu, nhưng nếu anh thích, Tâm Can sẽ tặng cho anh tất cả những thứ này."
Khóe miệng Lâm Duệ giật giật, cậu đóng nắp lại một cái Ba: "Em lại đang nghĩ cái quái gì vậy?"
"Mới không phải là mưu ma chước quỷ gì đâu."
Tâm Can bĩu môi: "Tâm Can đều tặng tất cả những gì Tâm Can yêu thích nhất cho anh, vậy anh có phải cũng nên chia sẻ mẹ của anh với Tâm Can không."
Lâm Duệ: "..."
"Sao em vẫn chưa từ bỏ ý định này vậy?"
"Tâm Can thích dì xinh đẹp, Tâm Can tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu!" Cô bé lắc lắc cái đầu của bé, vừa quay đầu lại thì thấy Lâm Oản Oản đang tươi cười đứng ở cửa, bé "A" một tiếng, nhanh chóng nhảy xuống ghế sô pha, bé nhấc đôi chân ngắn ngủn đầy thịt của cô bé chạy lại: "Dì!"
Lâm Oản Oản sợ bé ngã nên vội cúi xuống giang hai tay đón bé.
Tâm Can bổ nhào vào trong ngực cô như mong muốn của bé.
Bé dựa vào vai Lâm Oản Oản, giống như một chú cún con ngửi ngửi mùi cơ thể cô hai lần, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc từ cơ thể cô, cô bé mới thỏa mãn dựa vào vai cô nhắm mắt lại.
"Dì! Tâm Can rất nhớ dì, papa cháu thật xấu, Tâm Can phải thương lượng với papa rất lâu thì pa pa mới đồng ý cho Tâm Can đến đây, ô ô, mấy ngày nay Tâm Can nhớ dì và anh trai nhớ đến tâm đều đau.."
Lâm Oản Oản bất đắc dĩ nhìn Lâm Duệ, cảm thấy cô bé này quá phóng đại.
Lúc này, Lâm Oản Oản vẫn không thể liên hệ Tâm Can với cô công chúa nhỏ lấp lánh của tập đoàn Tiêu thị kia với nhau..
"Mẹ, hôm nay chúng ta thật sự phải chuyển đi sao?"
"Ừm." Lâm Oản Oản ôm cô bé đi tới sô pha: "Không nỡ rời đi sao?"
"Không có." Lâm Duệ ngoan ngoãn dựa vào người Lâm Oản Oản: "Chỉ cần ở cùng với mẹ, thì ở nơi nào đều được."
"Ngoan!"
Hai mẹ con cô về nước chưa được bao lâu, đồ đạc cũng không nhiều, người của công ty chuyển nhà