Anh trai của anh ta!
Tổng tài tập toàn quốc tế Tiêu thị, mọi bất động sản liên quan đến công ty, khách sạn, trang sức, thị trường bách hóa, công ty điện ảnh và truyền hình..
vân vân!
Bất kỳ một công ty nào thuộc tập đoàn Tiêu thị thì đều là một công ty hàng đầu ở trong ngành đó.
Giá trị con người?
Ha hả?
Nói đến đây, chỉ cần anh của anh ta dậm chân một cái, giới tài chính quốc tế đều phải chấn động!
Mấy năm nay, người muốn lợi dụng Tâm Can để tiếp cận anh của anh ta đúng là rất nhiều, nhưng mà nhiều phụ nữ như thế, đây là lần đầu tiên anh của anh ta kêu anh ta đi điều tra chi tiết.
"Anh, chuyện gì thế?"
"Tâm Can thích cô ta!"
Điều này thì Tiêu Diễn không phủ nhận.
Tâm Can nhà bọn họ thật sự là tiểu tâm can của cả dòng họ Tiêu gia.
Điểm này từ tên của bé thì có thể nhìn ra.
Tiểu Tâm Can nhũ danh là Tiểu Bảo Bối, còn tên thật là Tiêu Tâm Can.
Anh trai anh ta năm nay ba mươi tuổi, cũng là ba mươi năm không gần nữ sắc.
Ba năm trước đây, đột nhiên có người đem Tiểu Tâm Can đặt ở trước cửa biệt thự nhà bọn họ, còn để lại tờ giấy nói Tiểu Tâm Can là con gái của anh trai anh ta.
Bộ dáng lúc đứa bé được đưa tới trông vô cùng thê thảm.
Đứa trẻ vừa được sinh ra, cả người nhăn nheo như một con khỉ con.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, bé con bị gãy vài cái xương, và khắp người bé toàn là vết thương, chỉ còn lại một hơi, lúc đó bọn họ lập tức đưa bé con vào bệnh viện, đồng thời dùng tóc và máu của anh trai anh ta làm xét nghiệm quan hệ huyết thống.
Kết quả giám định, đứa bé thật sự là con gái của anh trai anh ta.
Hai người lớn tuổi ở trong nhà đều mong chờ anh trai kết hôn rồi sinh con, sau khi biết bé con là con gái của anh trai anh ta, trong lòng vừa đau khổ lại vừa hạnh phúc.
Bởi vì từ nhỏ bé con đã không có mẹ, hơn nữa từ nhỏ bé con đã thông minh lanh lợi, hai người lớn trong nhà lại càng yêu thương bé con hơn, từ nhỏ đã ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã, nên mới dưỡng thành bé con thành tính tình điêu ngoa tùy hứng, tự cao tự đại.
Từ nhỏ bé con đã bắt đầu bài xích tất cả những người phụ nữ xuất hiện ở bên người anh trai anh ta.
Tuy rằng vừa rồi Tiêu Tâm Can nơi nơi chốn chốn cố ý chọc tức đối tượng xem mắt của anh trai một chút, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Diễn nhìn thấy bé con chủ động lao vào vòng tay của một người phụ nữ trong ngần ấy năm.
Cũng là lần đầu tiên nghe thấy bé nói loại lời nói như "Con thích dì này!".
Nếu có người cố ý lợi dụng Tâm Can..
Tiêu Diễn ngay lập tức đứng lên: "Em lập tức đi điều tra!"
* * *
Phòng Trúc Vận.
Lâm Oản Oản vừa mới bước vào phòng, Lâm Duệ liền chạy tới rồi ôm lấy chân của cô với vẻ mặt lo lắng.
"Sao thế, bảo bối?"
"Mẹ, mẹ đi đâu mà lâu như vậy, con còn nghĩ là mẹ xảy ra chuyện gì rồi."
Trong lòng ấm áp.
Lâm Oản Oản ôm cậu bé lên, vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của cậu rồi bước vào phòng: "Mẹ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ! Vừa rồi mẹ gặp phải một bé con vô cùng đáng yêu, thuận tiện giúp bé làm một chuyện mà thôi."
Vô cùng đáng yêu?
Bé con?
Đây vẫn là lần đầu tiên mẹ khen một đứa trẻ khác ở trước mặt cậu!
Chuông báo động nhỏ của Lâm Duệ lập tức vang lên!
"Làm sao vậy?"
Khuôn mặt của Lâm Duệ trở nên rối rắm: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ thích con gái hơn sao?"
Một bộ dáng ảo não "Sao cậu lại không phải là con gái chứ?"
Lâm Oản Oản bị cậu chọc đến mức ha ha cười ra tiếng, hung hăng hôn một cái vào mặt cậu: "Mẹ thích Duệ Duệ, thích Duệ Duệ nhất!"
Tai của cậu bé đỏ lên, giãy giụa từ trong lòng ngực của Lâm Oản Oản đi xuống, nghiêm túc nói: "Con là người đàn ông bốn tuổi, sau này không được tùy tieenh hôn như thế."
"Lại có lớn như thế nào thì cũng đều là con trai ngoan của mẹ."
Lúc này cậu bé mới nhếch miệng cười rộ lên.
Hứa Dịch kéo ghế ra cho hai người, ánh mắt nhu hòa: "Đừng làm loạn nữa, mau lại đây ăn cơm đi!".
Ngôn Tình Tổng Tài
"Tới đây!"
* * *
Một tiếng sau.
"Phù! Nóng! Nóng muốn chết!"
Tiêu Diễn thở hỗn hển, cả người toát đầy mồ hôi nóng, vội vàng chạy vào phòng, cầm cái ly lên rồi ừng ực uống một ấm trà lạnh, sau khi uống xong cảm giác nóng nực cũng dịu đi một chút, anh ta đặt ông ngồi xuống ghế, ngay tại chỗ điều hòa: "Mát mẻ! Cuối cùng cũng được sống