“Cái gì,xuân dược?”Mặc dù Điền Điền không biết xuân dược là cái gì cả,xem ra là rất nguy hiểm đến tính mạng của Tô Liên nhưng đồng bọn của Trần Mạc Thiên không phải dạng vừa.
Nhưng nhìn sắc mặt của Tô Liên lại nóng bừng và thở dốc,xem ra thuốc đã ngấm rồi nên phải nhanh chóng đưa Tô Liên rời khỏi.
“Tô Liên,cậu còn sức chịu đựng được không?”“Mình…mình…không…sao”Tô Liên thở dốc đứng ở đằng sau lưng Điền Điền,chỉ trong phòng giây lát cái quán bar này đều trở thành bãi chiến trường và cô nhanh chóng đưa Tô Liên rời khỏi đây.
Vừa đặt chân rời khỏi quán bar,nên là có Tô Liên nên chút khó khăn lúc này có chiếc xe hơi màu trắng tinh,đồng thời thêm chiếc xe màu đen lao tới.
Từ chiếc xe màu trắng bước ra người thanh niên tuấn tú là Dương Triết đang tiến tới chỗ cô và đồng thời Trạch Kỳ cũng đang bước tới chỗ cô.
Dương Triết bế Tô Liên,tình trạng Tô Liên càng ngày tệ hơn khi nhi nhìn Dương Triết như muốn thịt anh ta rồi,Điền Điền mới lên tiếng “Anh Triết,Tô Liên bị trúng độc xuân dược nên đi bệnh viện” Dương Triết nhìn cô một cái “Tôi biết rồi,Lục phu nhân cũng nên dưỡng thương đi”.
Trạch Kỳ lướt qua hai người rồi mới đến chỗ Điền Điền,vết thương ở bã vai chảy máu khá nhiều,lần này máu màu đen lần này là nhiễm độc thật rồi.
Trạch Kỳ hoảng hốt liền vội bế cô lên xe và đưa đi cấp cứu,Điền Điền lúc này hơi chóng mặt và ngất đi,ở tại bệnh viện rất may mắn là chất độc được lấy ra hết chỉ có đều là mất khá nhiều máu.
Vài tuần sau,Điền Điền tỉnh dậy thấy bản thân nằm ở bệnh viện đang truyền nước biển cô ngồi dậy liền nhớ ra là còn đánh nhau với bọn côn đồ sau đó nữa là ngất đi.
Rồi nhìn bên cạnh giường là Trạch Kỳ,không lẽ còn đây để canh sau rồi cô nhìn điện thoại là phát hiện ra là cô đã hôn mê vài tuần rồi.
Điền Điền hơi sợ nhất là mẹ cô,mấy tuần qua cô không có đây thì chắc hẳn mẹ cô lo lắng lắm,Trạch Kỳ cũng tỉnh dậy liền thấy cô ngồi dậy thì vui mừng “Em tỉnh dậy rồi à,để tôi mang cháo cho em”.
Điền Điền nắm lấy tay áo anh “Chú có phải tôi đã hôn mê suốt mấy tuần liền,mẹ tôi rồi bà ngoại hai người đó có biết không”,Trạch Kỳ lấy hộp thức ăn và đổ cháo vào chén và đút cho cô ăn rồi trả lời “Hai người họ không biết em đã đây”.
Điền Điền hơi ngạc nhiên và khó hiểu“Tôi nằm ở đây,mấy tuần liền sao hai người đó không biết”,cùng lúc này một cô gái bước vào phòng bệnh của cô Điền Điền ngạc nhiên nhìn cô tay rất giống cô như đúng.
“Chú,cô ấy là ai sao giống tôi quá vậy”“Cậu bớt cải trang đi,đừng làm vợ tôi sợ”Cô gái ấy mỉm cười,rồi cởi bỏ tóc giả và tẩy lớp trang điểm đi lộ ra vẻ nam tính là con trai sao,“Nếu tôi không làm vậy,thì sao mẹ cô ấy phát hiện được ra chứ”.
Điền Điền hốt lên “Hạo Nam là cậu sao”,thì ra hai người đã biết nhau từ trước khiến cho Trạch Kỳ hơi khó xử nhưng bởi vì là Hạo Nam đã cứu mạng cô nên cho qua,Trạch Kỳ nói với cô “Là cậu ấy đã cứu em,lúc đó em hôn mê cậu ấy giả dạng em và thay thế em”.
Thì ra là vậy,bảo sao Trạch Kỳ vẫn điềm tĩnh khi cô nói đến mẹ cô thì ra là Hạo Nam thay thế cho cô là bởi vì dung mạo khá giống,Điền Điền trả lời “Cảm ơn cậu đã giúp tôi,nhưng tại sao cậu biết tôi vô đây”Thực ra,lúc Trạch Kỳ đưa cô vào cấp cứu thì bác sĩ mới nói là độc đã được lấy ra khỏi cơ thể nhưng mà mất máu khá là nhiều.
Nhóm máu của Điền Điền làm nhóm máu cực kỳ hiếm là nhóm máu O-,nhưng trong bệnh viện lại không có lưu trữ.
Trạch Kỳ hơi tuyệt vọng bởi vì người thân duy nhất của Điền Điền là mẹ và bà ngoại nên không có ai có nhóm máu này cả,chỉ có người duy nhất có là bên nhà nội Điền Điền có mà thôi.
Nhưng họ có quan tâm