Trần Thiên cũng phải đến đến bệnh viện tâm thần xem coi Lưu Nguyệt như thế nào,khi ông bước vào thì thấy bà bị nhốt trong phòng bệnh,Lưu Nguyệt ngồi dậy thì thấy ông liền đi tới nhưng vì cách tấm kính đã ngăn cản hai người lại.
“Ông đến đây để bảo lãnh tôi về sao”“Tại sao bà muốn hại chết cháu của tôi,khi nào bà mới vừa lòng đây.
Năm đó bà đuổi Doãn Ngọc đi đúng không?Tôi biết thằng Mặc Thiên không phải con tôi nhưng tôi không có đối xử tệ.
Tại sao bà lại làm như vậy?”Lưu Nguyệt sửng sờ,tại sao ông lại biết chứ đúng vậy trước giờ ông ấy chưa bao giờ đối xử tệ với con trai bà nhưng mà bà lại giết chết con trai ông ấy.
Rồi còn muốn hại chết đứa cháu của ông ấy nữa,năm đó bà ám ảnh với người chồng cũ luôn đánh đập bà chỉ để muốn có đứa con trai thừa kế tài sản,kể từ khi bà mang thai nhưng giả vờ tiếp rượu ông và ngủ với ông rồi nói dối mình mang thai đứa con ông ấy.
Phải chỉ vì chỗ dựa,mà bà phải làm như vậy,rồi còn hại chết bao nhiêu người trong căn nhà của ông,dù họ không có thù hận gì với bà cả.
“Trần Thiên,tôi muốn nói cho ông biết con trai ông còn sống.
Nó còn bắn ngay vai tôi này”Lưu Nguyệt còn đưa vết bắn bị thương ở vai trái trước mặt Trần Thiên,nhưng mà sắc mặt ông vẫn lạnh lùng “Bà nghĩ tôi tin đều đó sao,con trai tôi đã mất lâu lắm rồi.
Đừng nghĩ điều đó”,nói rồi ông liền rời đi để lại bà ấy gào hét trong phòng kín.
“Tại sao ông dám bỏ tôi đi chứ”“Ai nói tôi bỏ đi,tôi bảo lãnh cho bà về nhà”Lưu Nguyệt nghe câu này xong thì mừng rỡ,nào ngờ đâu tại bệnh viện tâm thần lại không thả bà ta ra có yêu cầu là chính người đã đưa bà vào trong đây thì được người đó cho phép rồi mới thả ra.
Xem ra Lưu Nguyệt còn rất tuyệt vọng nên chỉ trông chờ rằng người đó sẽ thả bà ra ngoài.
Vài ngày sau,Điền Điền về nhà nhưng mà vẫn còn giận Trạch Kỳ mà anh lại đem đồ ăn vặt để mà an ủi cô,có khi còn phải đến nhà trợ lý của mình để năn nỉ cô về nhà.
“Điền Điền anh xin em đấy,đừng giận anh nữa”Nhưng mà cô vẫn giận,đến nổi còn phải qua nhà bạn thân của mình A Đào thì mang thai bụng thì lúc to ra đến nổi cô không thể kìm lòng lại được mà giúp đã vậy còn bị bạn thân mời về cho.
“Điền Điền cậu còn giận anh ấy à,vợ chồng mình bó tay cậu rồi đó”“Mình muốn ở đây thêm chút nữa”A Đào thở dài “Cậu nhìn kìa anh ấy ở nhà mình đó”,Điền Điền phải nhìn qua cửa sổ quả thực là anh đang ở trước nhà A Đào rồi,không biết có nên trốn chỗ nào không nữa nhưng mà cô nhớ chiếc vòng tay anh tặng cô là vòng định vị nên đâu có trốn được đâu.
Nên là cô rời khỏi nhà A Đào và nhìn Trạch Kỳ trước của nhà của bạn mình,cô liền bước vào trong xe.
“Em còn giận anh nữa à”“Không có”Cô bĩu môi rồi liếc mắt nhìn anh rồi không nói gì cả,nhưng mà cô mang thai thì không giận nhưng khi biết