Sau khi nói chuyện điện thoại xong, hai gã bắt cóc nhảy xuống xe, đóng sầm cửa lại.
Hiện tại, bên trong thùng container chỉ có mỗi Sở Kiệt.
- "Làm thế nào bây giờ, hiện tại cả chân tay mình đều bị trói.
Hơn nữa mình không thể kêu la được."
Trong đầu cậu tuôn ra những suy nghĩ:
- "Không biết chiếc xe khi nãy có đuổi kịp đến đây không?"
Cuối cùng, Lý Nhậm Vũ cũng lái xe đến.
Thế nhưng ngay khi vừa dừng lại trước khu vực chứa toàn xe phế thải đã bị bọn chúng phát hiện mà đứng trước chắn ngang.
Hiện tại xe anh cách nơi nhốt Sở Kiệt cách đó không xa.
- "Này, anh đi đâu vào đây thế? Có biết nơi này là bãi chứa xe phế thải không?"
Lý Nhậm Vũ ngồi bên trong xe vội mở cửa bước xuống mà thân thiện hỏi thăm vừa đảo mắt quan sát xung quanh.
- "Có tiếng người bên ngoài."
Sở Kiệt bình tĩnh dùng tay rút con dao ở bên trong túi.
May mắn cho cậu là bọn chúng trói hai tay ở phía trước.
Có lẽ bọn chúng nghĩ cậu chỉ là một đứa bé mười tuổi chắc chắn sẽ không làm được gì.
Về phía bên này, một lúc sau Sở Nguyệt quay lại nơi cắt bánh để quan sát con trai.
Tuy nhiên khi cô quay người lại không thấy Sở Kiệt đâu bèn trở nên lo lắng.
Ngay lập tức, cô âm thầm rời khỏi cuộc trò chuyện mà hớt hải đi tìm Sở Kiệt khắp nơi.
Có lẽ thằng bé chỉ đi vòng quanh bên trong nhà hàng mà thôi.
Hiện tại, Lý Nhậm Vũ vẫn còn day dưa viện đủ lí do bắt chuyện với hai tên bắt cóc.
Anh bảo rằng bản thân bị lạc đường cho nên đi lạc vào đây nhưng mà bọn chúng lại không tin.
Bộp...
Ngay khi một tên không chú ý, Lý Nhậm Vũ ra tay đấm mạnh vào mặt khiến hắn té ngửa xuống đất.
Tên còn lại thấy thế mà tức giận, sau đó lao người muốn đánh anh liền bị anh dùng chân đá vào mặt.
Thoáng chốc, hai gã đã nằm ngửa ra đất.
Lý Nhậm Vũ tiến lại gần, nắm lấy cổ áo của một tên, lớn tiếng hỏi:
- "Cậu bé hiện đang ở đâu?"
- "Cậu...bé...nào.
Chúng tôi không biết."
Tên bắt cóc lắp bắp nói.
Hắn vẫn một mực không thừa nhận.
Phía bên