Ngay sau đó, Âu Dương lão gia cùng thuộc hạ đến tìm Mộng Y.
Đúng lúc cô ta đang thu xếp quần áo chuẩn bị bỏ vào vali như muốn định rời khỏi đây.
Ngay lập tức, ông cho người đến tóm lấy hai tay khiến cô ta không cử động được, gương mặt tỏ ra vô tội như chưa biết chuyện gì.
- "Chú? Chú cho người giữ lấy tay con làm gì vậy?"1
Đến nước này mà cô ta còn tỏ ra mình là người vô tội.
Ngay lập tức, ông tiến lại tát mạnh vào một bên má của Mộng Y, tức giận nói:
- "Đây là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng tôi ra tay với phụ nữ.
Mọi chuyện mà cô làm với Trương Kiến Thành tôi đều biết được rồi.
Khôn hồn thì mau khai hắn đang ở đâu."
Mộng Y lúc này run cầm cập đến nổi hai chân đứng không vững.
Thật ra khi nãy Trương Kiến Thành có gọi điện đến bảo cô mau thu xếp đồ đạc rồi cả hai cùng nhau chạy trốn.
Nào ngờ vẫn chậm hơn Âu Dương lão gia một bước.
Cô ấp úng, cố gắng không nói ra vì vốn dĩ cô đã yêu sâu đậm Trương Kiến Thành.
Cô không thể nào bán đứng anh được.
Nhìn biểu hiện cố chấp của người trước mắt, Âu Dương lão gia càng thêm tức giận.
Nghĩ đến cảnh tượng con gái mình bị hai người họ hại chết thê thảm đến nổi hình hài chẳng còn nguyên vẹn.
Với bản tính có thù tất báo của ông, đương nhiên không thể nào tha cho đôi gian phu dâm phụ này rồi.
Ông bước từng bước về phía Mộng Y đang cố vùng vẫy, trừng mắt nhìn thẳng cô ta, gằng giọng nói một lần nữa:
- "Nể tình khi trước cô từng là chị em tốt với Nhã Nhược, tôi cho cô một cơ hội cuối.
Trương Kiến Thành hiện tại đang trốn ở đâu? Nói."
- "Chú...con...con thật sự không biết."
Mộng Y khóc lóc đến sưng cả mắt.
Âu Dương lão gia nhìn cô một lúc chỉ biết thở dài.
Rốt cuộc tên Trương Kiến Thành đó có gì đặc biệt mà khiến cả hai người yêu một cách điên cuồng đến vậy.
Dù biết cô ta cũng không cố ý trong việc khiến Nhã Nhược mất mạng.
Nhưng việc cô ta ngoại tình với Trương Kiến Thành là điều không thể chối bỏ.
Ông không nói gì liền đưa mắt nhìn về phía hai tên thuộc hạ cao to đang giữ chặt lấy Mộng Y, sau đó lạnh giọng ra lệnh:
- "Tôi ra lệnh cho hai người c**ng bức cô ta cho đến khi cô ta không còn chút sức lực nào để trả lại những gì mà cô ta đã lén đâm sau lưng Nhã Nhược."
Nghe đến đây, Mộng Y cả người đổ đầy mồ hôi bèn khuỵ gối van xin người trước mặt:
- "Chú...chú tha cho con lần này được không? Con hứa sẽ không bao giờ tái phạm."1
Nghe những lời này càng khiến ông điên tiết