Phó Thiếu Sâm nhìn thấy vẻ mặt tỏ ra hụt hẫng của con trai mà vỗ nhẹ lên vai anh khuyên nhủ:
- "Cha biết con rất thích Diệp Sở Nguyệt, nhưng chuyện tình cảm chúng ta không nên cưỡng cầu.
Chuyện con gặp cô ấy là duyên, nhưng cha nghĩ người có cả duyên và phận với Diệp Sở Nguyệt chính là Lý Nhậm Vũ."
Nhắc đến Lý Nhậm Vũ, Phó Thiếu Sâm bỗng mĩm cười khiến người bên cạnh càng thêm khó chịu:
- "Ngay cả cha cũng ủng hộ hắn ta sao? Đàn ông tính tình như hắn sao có thể bảo vệ mẹ con Sở Nguyệt được chứ?"
Nghe anh nói, Phó Thiếu Sâm chỉ biết cười trừ mà ôn tồn đáp:
- "Có lẽ còn chưa nhìn ra bộ mặt khác của Lý Nhậm Vũ.
Trong kinh doanh, cậu ấy là một người vô cùng cẩn trọng và suy nghĩ chu toàn.
Dáng vẻ mà con thấy chỉ là một phần trong con người của Lý Nhậm Vũ.
Cậu ta chỉ vì muốn thu hẹp khoảng cách, tạo sự thoải mái và thể hiện tính tình trẻ con mỗi khi tiếp cận với người mà cậu ấy yêu thương mà thôi."
Lúc này, Phó Từ Thiên bỗng trở nên trầm lặng.
Anh nhìn thấy rõ sự nuông chiều từ sâu bên trong ánh mắt mà Lý Nhậm Vũ dành cho Diệp Sở Nguyệt.
Quay trở về vụ náo loạn, cuối cùng thì đám fan cuồng cũng tin những gì Lý Nhậm Vũ nói là sự thật mà dần dần giải tán.
Ngay khi đám đông khuất hẳn, Lý Nhậm Vũ bèn trở nên lo lắng hỏi han người bên cạnh.
Có lẽ khi nãy, cô bị một cú sốc khá lớn khi bị hàng loạt người bất ngờ tấn công đến vậy.
Lúc này, Sở Thiếu Trung chỉ đứng ở một góc mà lẳng lặng nhìn hai người họ quan tâm lẫn nhau.
Anh cảm thấy khi nãy tại sao mình lại đến chậm hơn Lý Nhậm Vũ một bước và lại không có đủ dũng khí đứng ra bảo vệ cho cô.
Quả thực hiện tại, anh không biết tình cảm mình dành cho cô có đủ lớn như Lý Nhậm Vũ đã đối với cô hay không.
Mãi một lúc sau, Sở Thiếu Trung tiến lại về phía Diệp Sở Nguyệt, trầm giọng nói:
- "Anh xin lỗi vì khiến em gặp phiền phức.
Em không sao chứ?"
Diệp Sở Nguyệt khẽ hít sâu một hơi để lấy lại tinh thần, sau đó đáp:
- "Em không sao.
Chỉ là hiểu lầm mà thôi."
- "Vậy...anh và trợ lí về trước đây."
Nói rồi, Sở Thiếu Trung xoay lưng quay trở về phía xe với vẻ mặt rũ rợi, trong lòng không ngừng oán trách bản thân.
Anh hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ thân thiết với nhau mà trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Diệp Sở Nguyệt quay sang nhìn Lý Nhậm Vũ, vô tình phát hiện trên trán anh đang chảy máu.
Trong lúc chen người vào đám đông náo loạn khiến anh vô tình bị thương.
Ngay lập tức,