"Chỗ kia có ghế đá, tôi dìu anh qua đó!" Cô đỡ anh dậy, đặt tay anh lên vai cô rồi dùng hết sức lực nhỏ nhoi để đưa anh vào chỗ ghế đá. Cô ngồi xuống nhìn anh lo lắng hỏi "Anh có sao không?"
"Tất nhiên là có sao rồi! Em nặng như vậy mà đè lên tôi...may là chưa thịt nát xương tan đấy!" Cao Lang nói xong liền cười cợt chọc ghẹo cô.
"Tôi đang hỏi hết sức nghiêm túc đấy!" Cô tức tối quát lên
"À...thì~~ Đau chỗ này này!" Anh chỉ chỉ lên ngực bên phải của mình, vẻ mặt hết sức biểu cảm liền nhăn lại, miệng không ngừng xuýt xoa.
"Đau lắm hả? Hay tôi đưa anh đến bệnh viện!"
"Em nghĩ thử mà xem! Cái chỗ tròn tròn đang nhô lên kia lại đâm vào trúng ngực tôi thì bất kể người đàn ông nào cũng thấy đau thôi!" Cao Lang chỉ chỉ nơi đang nhô lên phập phồng của cô.
Cô nhìn theo hướng tay anh chỉ, ánh mắt liền dừng lại ngay trên ngực cô. Đầu cô bắt đầu tóe lửa, thật sự...thật sự cô không còn nổi từ nào để miêu tả bản tính bị chó tha của hắn nữa.
Cao Lang thấy thế liền nắm giữ hai tay cô, một tay định vị đặt sau cổ ép cô tựa vào ghế. Một nụ hôn vô cùng nồng cháy, vô cùng mãnh liệt khiến cho cô nhất thời thở không thông, gương mặt bỗng đỏ ửng lên, thân thể không ngừng giãy giụa.
Cô sao có thể thoát được nụ hôn của anh chứ? Anh mà đã thích thì cô có tránh đằng trời!
Ưm...ưm...cô kêu lên, anh bóp miệng bắt cô phải há miệng ra, anh đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng cô thỏa thích mà thăm dò từng ngóc ngách, thỏa thích hút lấy hương mật ngọt, anh gặm nhấm thưởng thức đôi môi cô một cách triền miên không dời nổi.
Cô thoát không nổi, sức lực cũng đã cạn, bất lực đành chỉ biết khóc thôi. Nước mắt nóng hổi tuôn trào len lỏi vào hai đôi môi ấy. Nước mắt thật mặn, mặn chát!
Anh lúc này mới nhận thức được rằng cô đang khóc, anh đã rời môi cô để hôn lên những giọt nước mắt kia. Trong lòng anh cảm thấy thật đau xót, thật muốn ôm lấy hôn cô thật mạnh bạo.
Thanh Di hận anh thì có hận nhưng cũng không thể phủ nhận ban nãy người cứu cô chính là anh. Thế nên cô đành im lặng, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Thấy cái bộ dạng cạy răng không nói một lời của Thanh Di, anh liền nịnh nọt "Chúng ta về thôi! Ngoài trời lạnh như này...anh sợ bé cưng của anh lại lạnh!"
What??? Anh vừa nói cái gì vậy? Bé cưng? Từ khi sinh ra cho tới bây giờ thì đây là lần đầu tiên anh đi nịnh