•Ngày hôm sau:
Từ đêm hôm qua, Bách Thảo đã gọi điện cho cô và Liên Hoa nói rằng hôm nay sang nhà Bách Thảo chơi. Nhà Bách Thảo hiếm người, chỉ có con bé và cô Bách Niên, vì vậy...như mọi năm, cô và Liên Hoa cứ 27 tết là tới nhà con bé ở tới 29 tết.
Mấy đồ dùng cần thiết kèm theo mấy bộ quần áo của cô và Liên Hoa đã được bỏ gọn vào một balo. Cô nhấc nhấc thử xem sức nặng ra sao thì...khá nặng đấy nhỉ? Dù sao hôm qua Liên Hoa luôn nhanh mồm nhanh miệng, đã thế còn gọi cái người cô ghét là "anh rể!" vì vậy...cô sẽ để cho cô em gái đáng quý của mình xách xuống ô tô thì hơn.
Cô đứng ở cửa phòng hò sang phòng của Liên Hoa
"Nhanh! Xách balo này mang xuống ô tô đi em gái!"
Liên Hoa đang chải chuốt lại mái tóc, khi nghe thấy lời chỉ định của cô liền mắt trợn to miệng há hốc, con bé mắt chớp chớp nhìn cô, Liên Hoa nghĩ mười mươi là bà chị gái muốn trả thù mình đây mà nên liền trở lại trạng thái nịnh nọt
"Hì hì! Lời chị gái, em sao dám từ chối được!"
Liên Hoa nói xong cũng đúng lúc đã buộc tóc lại gọn gàng. Cô ấy liền xông phi bước lại xách cái balo to chà bá từ tay Thanh Di rồi đi xuống lầu, gương mặt tỏ vẻ mình ổn, nhưng thực sự sâu bên trong nước mắt là biển rộng...nó khá nặng đấy!
Cô và Liên Hoa chào tạm biệt bố mẹ rồi lên đường tới nhà Bách Thảo. Đi trên đường cao tốc cũng chỉ mất khoảng mười lăm phút là tới nơi rồi.
Xe vừa dừng lại trước cổng nhà Bách Thảo, Liên Hoa đã vội vã mở thật nhanh cửa xe rồi gọi lớn
"Bách Thảo ơi~~!"
"Có ta có ta~~!"
Bách Thảo từ trong nhà lao ra với điệu bộ vô cùng ăn ý với Liên Hoa. Nhìn sơ sơ thì giống như một cặp đang đóng tuồng vậy đó. Bách Thảo mở cổng rồi khoác một tay vào vai Liên Hoa nói
"Chào tỷ Thanh Di! Chào bằng hữu Liên Hoa nha!"
"Ôi~~ Mới có một hôm không gọi video mà mặt bằng hữu lại hốc hác như mặt bà lão tám mươi như này sao?" Liên Hoa bóp má Bách Thảo không ngừng lúc lắc.
Thanh Di thật không thể nhìn nổi hai con nhỏ này liền phớt lờ xách ba lô vào trong rồi bỏ lại một câu
"Cắt phim đi được rồi đấy!"
Vào tới trong nhà, cô Bách Niên từ trong bếp vui vẻ chạy ra nói
"Hai đứa tới rồi đấy à?"
Cô nở một nụ cười dịu dàng đáp lại "Vâng! Chúng cháu sẽ ăn bám cô tới hai chín tết mới về cơ!"
Bách Niên cười trìu mến vỗ nhẹ vai cô nói "Cái con nhỏ này! Ở đây chơi là cô vui rồi!"
Bữa trưa cũng đã tới, cô và mọi người cùng bưng thức ăn lên bàn với đủ thứ món. Nhìn thôi đã đủ lóa mắt nói gì là ăn nữa. Cô em gái háu ăn của cô lúc này mắt đã sáng ngời, ngồi sẵn vào ghế, hai tay chống cằm nhìn bàn đồ ăn, miệng liên tục chóp chép chỉ thiếu mỗi cãi chưa dùng chậu để