"Ơ? Sao em hỏi anh lại không trả lời lại thế? Không lẽ bố mẹ anh không dạy rằng không trả lời câu hỏi của người khác là rất bất lịch sự à?"
Lại là hàng loạt câu hỏi chất vấn của cô đối với cậu.
Cậu ấy vẻ mặt vẫn lạnh tanh, ánh mắt vẫn chuyển động theo từng dòng chữ trong cuốn sách, trong đầu cậu lúc này luôn nghĩ rằng cô bé này thật phiền phức. Cậu ghét nhất là khi làm một việc gì đó mà nhất là đọc sách lại bị người khác làm phiền.
Không khí trở nên tĩnh mịch, yên ắng đến đáng sợ. Cô cũng chẳng nói gì nữa liền ngồi hết nhìn cậu rồi lại chuyển sang nhìn quyển sách.
Trong đầu cô nghĩ rằng anh trai này nhìn rất đẹp trai, điểm nổi bật trên khuôn mặt anh ta chính là chiếc mũi dọc dừa vô cùng tinh xảo, làn da ngăm ngăm khỏe mạnh, hơn nữa khuôn miệng đó lại rất đẹp kết hợp với đôi môi mỏng hình trái tim, khi anh ấy mím môi thì khóe miệng lại nhếch lên giống như đang cười vậy. Dáng người cũng rất cao ráo trong bộ đồ thể thao màu đen vừa rộng rãi, vừa toát lên khí chất đầy nam tính.
Cô liền nhận ra có cái gì đấy sai sai, nãy giờ cậu ta cũng chỉ đọc có duy nhất một trang giấy, không lật sang mặt khác mà cũng chẳng di chuyển mắt đi luôn, cô thắc mắc hỏi
"Này! Anh cũng vừa đọc vừa đánh vần như em sao? Em cũng đọc cực kỳ lâu luôn, đến nỗi các mặt chữ em cũng chưa nhận biết hết nữa!"
Đáp lại câu hỏi của cô là tiếng thở dài vô cùng chán nản của cậu, đôi môi có vẻ lại mím chặt hơn như đang cố nhịn một điều gì đó.
Cô lại tiếp tục hỏi
"Anh tên gì? Bao nhiêu tuổi?"
Thật phiền phức! Đồ lắm chuyện!
Đây chính là những suy nghĩ của cậu lúc này, cậu nhanh chóng gập lại quyển sách và đứng dậy.
"Ơ...anh đúng là rất mất lịch sự đấy! Hay là tai anh bị điếc, hay là mắt anh bị mù nên không thấy em hay nghe thấy em nói sao?"
Cô lại tiếp tục đứng dậy kiên trì đeo bám để bắt chuyện bằng được với cậu ta.
Hừ...!
Cậu bé thở dài với vẻ mặt vô cùng bực tức, cậu nuốt lại cơn giận của mình và dừng bước chân lại. Miệng bắt đầu hé mở
"Im...đi!"
Giọng nói lạnh lùng và trầm tư của cậu khiến cô bé tức tối không thôi.
Hai từ vô cùng lạnh lùng ném thẳng vào mặt cô khiến cô vô cùng bực tức khi bị cậu ta nói mình "im đi" như thế.
Cô liền bước ra trước mặt cậu, hai tay chống nạnh, mặt hất lên nghiêm túc nói:
"Anh nói ai im đi? Mặc dù em chỉ cao được tới cái rốn của anh, người cũng nhỏ con hơn anh nhưng anh không có quyền nói em im đi!? Cái này là xâm phạm quyền được phát ngôn của người khác!"
Mặc dù cô còn nhỏ, tầm hiểu biết cũng không rộng nhưng cô hay thường xuyên cùng bố xem tòa xử án ở trên tivi, vì thế cô cũng biết được chút chút về luật.
Vẻ mặt cậu trông thật khó coi, lúc thì lại kinh ngạc vô cùng, lúc lại trầm tư suy nghĩ về những điều cô bé nói. Cậu cũng không nghĩ được rằng một cô bé nhỏ như này lại biết về luật như thế.
Hình ảnh lắm lời và vô duyên của cô bé đã thay đổi trong mắt cậu một cách rất nhanh chóng, hiện tại nếu nói ghét bị phiền thì cũng không phải, nếu nói