Và rồi...cái thứ quý giá được gọi là trinh tiết của một người con gái, cuối cùng đã rơi vào tay anh.
Cảm giác đau đớn khó tả khiến cho Thanh Di phải bật khóc. Khóc vì tủi thân, khóc vì đau đớn.
Thân thể cô dần trở nên căng cứng, Cao Lang luận động cơ thể một cách mạnh bạo, mồ hôi trên trán anh rỉ ra.
Cô không chịu nổi sự hành hạ này nên cái miệng nhỏ bắt đầu chửi mắng:
"Tên khốn kiếp!"
"Cầm thú!"
"Nhân cách bị chó tha!"
Một loạt câu chửi mắng khiến cho Cao Lang càng trở nên hung bạo hơn, anh bắt cô thuận theo hàng mấy kiểu tư thế. Cô lúc này cũng chẳng còn sức mà chửi mắng nổi nữa.
Mười lăm phút sau...
Khi cái thứ dịch màu trắng phun lên bụng cô, lúc này cô mới thở phào một cái, cô thầm cảm ơn trời đất vì cuối cùng mình vẫn còn sống.
Cao Lang ngồi xuống để nghỉ ngơi một chút, anh lấy khăn giấy lau sạch thứ dịch nhầy trên bụng cô.
Anh nói:
"Giờ em là người phụ nữ của tôi rồi! Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Cô lau nước mắt rồi quát:
"Tên khốn kiếp! Tôi không cần cái trách nhiệm của anh. Anh đừng tưởng anh là đàn ông khỏe mạnh ức hiếp phụ nữ chân yếu tay mềm mà được...tôi hận anh!"
Anh biết cô thảo nào cũng chửi mắng mấy câu kiểu như vậy nên anh chỉ nhoẻn miệng cười rồi bế cô dậy đưa vào nhà tắm.
Thanh Di hung hăng quẫy đạp, dùng tay đánh vào người anh một cách mạnh bạo, lực tay phụ nữ dù có đánh hết sức thì so với anh cũng chẳng là gì cả.
Anh vẫn coi như không có gì, bộ mặt vẫn cứ nhơn nhơn ra, chẳng chút bận tâm anh liền đưa cô vào trong.
Thanh Di hận không thể xé nát anh ra thành từng mảnh mang cho lợn ăn. Đánh cũng mỏi tay, quẫy đạp cũng đã hết sức, cô đành thuận theo anh...đặt đâu thì ngồi đấy.
Anh đặt cô đứng vào trong bồn tắm, mở vòi nước rồi cẩn thận thử độ ấm của nước, khi nước đã đủ ấm, anh xả nó lên người cô. Anh dùng chính tay mình tắm cho cô. Thậm chí, chính bàn tay ấy còn đặt tại nơi mẫn cảm của cô, không chút xấu hổ mà vệ sinh cho nó.
Thanh Di giật mình với hành động này của Cao Lang nên cô vội vã kéo tay anh ra, nhưng...cô có phản kháng như nào thì cánh tay đó vẫn giữ y nguyên một chỗ.
Cô vừa xấu hổ vừa bực tức nên đành hậm hực nói:
"Anh không biết xấu hổ là gì sao? Anh tránh ra để tôi tự làm!"
"Giờ em là người phụ nữ của tôi, công việc này...hãy để tôi hầu hạ em!"
Sặc!
Câu đó vừa vụt ra khỏi chính miệng mình khiến anh cũng phải giật mình về độ liêm sỉ của anh. Anh làm sao vậy? Giờ còn phải nịnh nọt