Ăn uống đã no nê, bát đĩa cũng đã rửa xếp lại gọn gàng. Ảnh Quân và Alan ăn no tới nỗi nằm dài ra sô pha, thỉnh thoảng lại "Ợ!" lên một cái. Đúng thật là nhìn thì đẹp trai lịch sự nhưng bây giờ mấy cái hình ảnh bóng loáng đấy đã bị phá vỡ hết rồi.
"Chúng ta đi đốt pháo bông thôi!"
Phong Uyển lao tới mấy túi pháo bông với vẻ mặt đầy thích thú
Ảnh Quân và Ngụy Tư Phong nhốn nhào giằng co xem ai là người đến với Phong Uyển trước, và.....tất nhiên là không ai rồi vì mọi người đã cùng Phong Uyển ra ngoài sân mặc xác họ đẫm máu trong nhà.
Pháo bông được đặt thành hình trái tim ở giữa sân, Cao Lang đưa một bật lửa cho cô, anh nói đủ nghe:
"Cùng đốt với tôi đi!"
Sặc!...
Khi nghe xong lời mời đó cô có chút lúng túng, mặt cô ửng đỏ hết cả lên, mọi người xung quanh cứ thế xôn xao ồn ào, nó lại càng khiến cô ngại ngùng hơn. Cao Lang dẫn cô ra chỗ pháo bông rồi hướng dẫn tận tình.
"Châm lửa vào đây đi!"
Anh chỉ vào nút dây để bắt lửa, đồng thời kéo tay cô cùng ngồi xuống.
Mọi người chớp chớp mắt nhìn nhau, Ảnh Quân diễn tả lại câu nói vừa rồi của anh
"Cùng đốt với tôi đi!" Vẻ giọng đầy lịch thiệp và trầm tư.
Alan thấy thế liền sà vào lòng Ảnh Quân, mắt chớp chớp, cái mỏ thì chu ra "Em...đồng ý~~!"
Âm thanh đã không còn ở tông nam nữa mà nhảy vút lên tông nữ.
Cô đang trong tư thế châm lửa vào dây pháo, khi nghe thấy một màn mây mưa của Ảnh Quân và Alan thì động tác liền bị đóng băng. Cô đưa ánh mắt sắc lẹm như muốn giết người nhìn chăm chăm vào anh, cô thì thầm:
"Tên khốn kiếp nhà anh! Tại anh cả đấy!"
Trong khi cô mải lẩm bẩm mắng chửi thì cũng là lúc anh đã châm ngòi pháo bông xong xuôi.
Bùm! Chíu~~~
Tiếng pháp hoa vang lên, anh nhanh nhẹn kéo tay cô đứng ra xa, cô cũng đã định chửi mắng anh tiếp nhưng...khi ngước mắt lên bài trời kia...
Pháo bông vút bay lên trời tạo thành hình trái tim với đủ màu sắc. Cả cô và họ đều không thể nào rời nổi mắt khỏi nó. Quả thật là một bức tranh vô cùng đẹp, vô cùng hoàn mỹ.
"Wow ~~!"
Ai nấy cũng trầm trồ và kêu lên.
Cao Lang giọng trầm thấp mang theo chút ngọt ngào hỏi cô:
"Có đẹp không?"
Trái rim cô bỗng đập rộn lên, ánh mắt chuyển từ ghét cay ghét đắng sang hiền dịu và có chút súc động. Lúc này cô chẳng biết nên trả lời anh ra sao nữa.
"Hôn đi~~~~!"
Tiếng mọi người bỗng chốc hô lớn và liên tục vỗ tay theo nhịp, cô như vừa thoát khỏi gương mặt ma mị quyến rũ của anh nên liền lẳng lặng quay về phía Phong Lãnh và Bách Thảo, vỗ tay theo mọi người.
Một nụ hôn bất ngờ đến từ phía chủ nhà là Phong Lãnh, thủ môn Bách Thảo đội khách vì chưa kịp chuẩn bị tinh thần nên mặt liền nghệt ra.
"Bách Thảo! Đồng ý lấy anh nhé!?"
Sau một nụ hôn nồng nhiệt là một người đàn ông đầy quyến rũ, lịch thiệp đang quỳ xuống trước mặt Bách Thảo, trên tay giơ ra một hộp màu đỏ.
Bách Thảo như bị sang