Cô và anh ngủ một giấc tới tận ba giờ chiều. Họ lóc cóc dậy tắm rửa sạch sẽ rồi xuống nhà ăn.
Ở đây có rất nhiều người, một cô nấu bếp tuổi đã năm mươi rồi, hai cô dọn dẹp nhà với độ tuổi cũng còn khá trẻ...cô gái với gương mặt già dặn hơn là 34 tuổi
Cô gái thứ hai có gương mặt non nớt hơn là 30 tuổi. Một cậu bé làm vườn nhìn còn rất trẻ con, cậu bé đó mới chỉ bước sang tuổi mười tám thôi. Thêm nữa là tài xế riêng của Cao Lang là A Phi, anh ta chưa bao giờ tiết lộ tuổi của mình cho ai biết, vì thế...mọi thông tin về anh ta đều là con số không.
Ngồi ăn được mấy miếng, cô chợt nhớ ra một vấn đề, cô liền vội vã hỏi:
"Này! Bố tôi có thường xuyên đến đây không? Bố làm quản gia ở đây chắc...cũng đến thường xuyên ấy chứ?"
"Không! Tôi để ông ấy chuyên tâm quản lý công việc ở khách sạn rồi. Quản gia hiện tại bây giờ là Thím Mai!"
Thím Mai dường như nghe thấy đến Cao Lang nhắc đen tên mình thì liền giơ hai ngón tay lên, biểu tượng của chữ "Hi!"
Thật vui khi mọi người ở đây ai ai cũng đều tốt tính và hòa đồng. Cô không nghĩ ngợi liền giơ tay lại về phía thím Mai.
Hai cô gái lanh chanh và một cậu nhóc đứng trong bếp cũng hớn hở chào kiểu như thím Mai.
Cô nói tiếp:
"Anh không đi làm sao?"
Cao Lang cố nuốt miếng cơm xuống rồi nhăn mặt đáp lại cô.
"Em để tôi nuốt trôi miếng cơm đã chứ? Muốn tôi đi làm tới vậy sao? Đã nói nay tôi nghỉ để đưa em đi mua đồ mà!"
"À...thì! Tôi hỏi vậy thôi! Hề hề"
Tiếng chuông điện thoại của Cao Lang vang lên
"Tinh...tinh...tinh!"
Anh bỏ đũa xuống rồi nhanh chóng nghe.
Đầu dây bên kia nói:
"Chủ tịch! Bên đối tác lớn của chúng ta đang tới tập đoàn để bàn về vấn đề quan trọng, ngài có thể tới được không?"
Cao Lang thở dài đáp:
"Giám đốc Cao đâu?"
"Giám đốc Cao đã ký giấy nghỉ phép hai tuần rồi. Vì vậy..."
"Thôi được rồi! Tôi sẽ tới!"
Thanh Di vô cùng sung sướng khi nghe tin anh phải đi làm. Cô như mở cờ trong bụng liền tủm tìm cười. Cô nói:
"Anh cứ đi làm đi. Chuyện mua đồ là chuyện nhỏ, tôi có thể tự đi được. Mọi người ở đây đi cùng với tôi thì anh yên tâm rồi chứ?"
Cao Lang biết thừa mánh khóe muốn trốn ra khỏi nhà của cô, anh chỉ cười nhếch môi rồi đưa cho cô tấm thẻ vàng, thẻ vàng có số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay, anh nói:
"Được! Năm giờ phải có mặt ở nhà, biết chưa?"
Cô nhận lấy rồi đáp:
"Rồi rồi! Anh đi làm đi!"
Cô vui sướng mỉm cười. Chắc chắn là anh nghĩ cô muốn trốn phải không? Cô đâu có dại mà trốn làm gì, cô chỉ cần ra ngoài lo nốt việc cửa hàng thôi.
Tự dưng bỏ cửa hàng mà đi thì thật là không nỡ, cô sẽ mang hết số hoa đó gửi cho Bách Thảo. Còn về phần bố mẹ cô, chắc cô lại phải nói dối họ rằng cô phải đi học nâng cao.
Sự thật rằng cô đang ở nhà Cao Lang, cô chỉ để Liên Hoa và Bách Thảo biết thôi.
Khi Cao Lang vừa đi khỏi, hội hóng hớt bắt đầu chạy ra phía ghế cùng cô. Thím Mai hỏi:
"Tiểu thư! Cô là bạn gái của ngài ấy sao?"
Tiếp sau đó là chị lau dọn ba mươi tư tuổi tiếp lời
"Ngài ấy yêu cô thật đấy, khi mới về sáng nay cho tới bây