Họ dừng lại tại quán ăn vỉa hè gần đó, ở đó có rất nhều món ngon có thể làm ấm cơ thể vào ngày giá lạnh như này, như là ngô nướng, khoai nướng, hạt dẻ nóng.
Chúng...thơm phức!
Bốn người kia họ nhìn chăm chăm những đồ mà cô chủ quán đang nướng, thiếu mỗi cái là nước dãi chưa nhỏ ra.
Cô tìm chiếc bàn gần đó rồi gọi mọi người ngồi xuống. Cô nói:
"Trời lạnh như này, chúng ta có nên...uống chút rượu cho ấm người không nhỉ?"
Không chần chờ, họ đều gật đầu lia lịa với vẻ mặt vô cùng hơn hở.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh để tìm món nhậu cho hợp thì...rất vừa ý, ngay cạnh quán hạt dẻ lại chính là quán lẩu tự chọn. Cô đứng dậy rồi quá đó.
Nhìn bảng menu nước lẩu thì cuối cùng cô đã chọn nước lẩu xương heo. Nam Phong chạy tới bê nồi lẩu ra bàn, cô lấy đĩa to để lấy thức ăn nhúng lẩu, nào là thịt viên rau củ, viên bò và viên thập cẩm. Thứ hai là một dây xúc xích heo tầm khoảng 10 cái chưa qua sơ chế, thêm một đĩa mực và một đĩa tôm. Ba gói nấm kim châm và những gia vị cay bỏ thêm.
Cô nhìn qua nhìn lại chỗ rau nhúng, cô gắp rau cải bắp, mồng tơi và cải thảo. Anh nhân viên lần lượt bê ra những món đồ cô chọn đưa ra bàn.
Trước khi vào chỗ, cô lấy mấy chai rượu rồi cầm ra. Hơi khói ấm nồng từ nồi lẩu bốc lên...thật thơm!
Ai nấy đều ăn ngon lành, họ cười nói vui vẻ mỗi lần cụm ly rượu. Cả cô và họ...ngày hôm nay...chính là một ngày đáng nhớ và thoải mái nhất.
"Cụm ly~~"
Bọn họ vui vẻ hô vang, tiếng ly chạm nhau tạo nên âm điệu "leng keng" rất vui tai.
Thím Mai dù đã năm mươi tuổi nhưng mà thím vẫn còn rất sung sức, uống cạn ly rượu không chịu thua kém ai.
Nam Phong thấy thím Mai còn gân hơn cả mình, cậu liền nói:
"Thím...thím uống cũng phải đợi cháu với chứ?"
An Liễu chen ngang:
"Ôi ôi...lâu rồi không uống rượu, chóng mặt thật đấy!"
Vân Lam thì giơ tay bắt lấy không khí, miệng lẩm bẩm:
"Bắt lấy ngôi sao nè! Ngươi chạy đi đâu"
Họ.. Nhưng con người bị coi là thấp hèn, họ vẫn cười vô tư, vẫn yêu đời và luôn lạc quan.
Cô...một con người hết sức bình thường với nghề làm hoa, cô phải tự công nhận rằng cô là kiểu người thích sống yên bình, không bao giờ thích động chạm tới ai, nhưng...loăng quăng làm sao lại vớ phải tên biến thái.
Mà thôi...không sao, hôm nay ta cứ cười cho hôm nay, ngày mai rồi tính tiếp.
Ăn uống no nê, rượu cũng đã uống sạch, lúc này...họ đang quay quay chóng mặt, vật vã, ngả ngiêng ở trên bàn.
Mặt người nào người đấy đều đỏ ửng lên, cô lóc ngóc liêu xiêu gọi nhân viên thanh toán:
"Thanh toán!"
Cô hét lớn. Mọi người đều giật bắn mình với tiếng gọi của cô. Họ không nghĩ một cô gái mảnh khảnh, dịu dàng như thế khi cất lên tiếng gọi lại to và chanh chua tới vậy.
Nhân viên thanh toán vội chạy ra, cô đưa thẻ vàng cho anh ta