Từ sau hôm ở khu Resort của Cao Lang về, Thanh Di không dám hành động lỗ mãng nữa. Mỗi một hành động của mình, cô đều cẩn trọng từng chút một.
Cao Lang anh cũng kể từ hôm đó, tính cách lại có phần dịu dàng hơn trước, không còn cục tính, không còn cáu gắt. Đến cả Phong Lãnh và Ảnh Quân cũng phải thầm công nhận.
Hôm nay là một buổi sáng khá là đẹp trời, mặc dù tuyết vẫn rơi, gió lạnh vẫn cứ thổi nhưng...khí trời lại có phần tươi sắc hơn.
Thanh Di ngồi chải tóc ở bên bàn trang điểm, cô rất yêu quý bộ tóc này của mình, từng chút một, cô chải nhẹ nhàng.
Ánh mắt cô bông nhìn ra phía xa xăm bất định, cũng chẳng biết cô đang nghĩ cái gì, cũng chẳng hiểu tấm trạng lúc này của mình ra sao. Cô cứ nhìn...cứ nhìn cho tới khi...
Người đàn ông kia?
Nhìn ông ấy sao lại khổ tâm thế nhỉ?
Ông ấy đang ngồi thụp xuống cái ghế đá, nó được đặt ngay trước của nhà cũ của cô.
Thanh Di lẩm bẩm:
"Ông ấy bị sao thế nhỉ?"
Ông mặc một bộ đồ Vest màu nâu, mái tóc hoa râm kèm theo những nếp nhăn khắc khổ. Nhìn đi nhìn lại, cô cảm thấy người này rất quen.
Roẹt...!
Trong đầu cô như xuất hiện một tia chớp, các mảnh ký ức mờ nhạt xuất hiện, Thanh Di ôm đầu, đầu cô đang rất đau...rất đau. Chẳng hiểu sao, mỗi lần cô không may đi ra giữa đường, hay là nhớ lại cái gì thì đầu cô đều đau nhói.
Ngồi một lúc, Thanh Di đã thấy đỡ hơn. Cô vội ngẩng đầu nhìn về phía nhà cũ của mình.
Không còn...
Người đó đã không còn ngồi ở đó.
Một nỗi buồn mang mác xuất hiện, thật chẳng hiểu sao cô lại hay buồn thế nhỉ?
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Tiếng cửa vang lên từng hồi gõ. Thanh Di thuận miệng trả lời
"Mau vào đi!"
Câu đáp lại vừa kịp dứt, bên tai bỗng trở nên hỗn độn, hết giọng người này lại tới giọng người kia. Nam Phong nhanh nhảu chen nói trước
"Em nghe nói chị hay bị ông chủ bắt nạt hả? Xong ông chủ còn đánh chị, buộc dây vào chân rồi treo ngược chị lên trần nhà, cầm roi đánh vào người! Chậc Chậc!"
Sặc!
Thanh Di ngây thơ như con nai tơ, cô ngơ ngác nhìn lại tình hình lúc này
Chưa kịp trả lời, Vân Lam chen ngang
"Chị thấy có người nói ông chủ ăn hiếp em ở khu Resort. Em có bị thương chỗ nào không?"
"Thím lo cho cháu quá! Ông chủ thật là, để thím nói với ngài ấy!"
"Đúng vậy! Không thể để tiểu thư bị ăn hiếp được"
Thanh Di đứng bật dậy, cô bất ngờ đáp lại
"Sao...sao cháu lại bị vậy được? Với lại...cháu ổn mà, cháu không sao cả!"
Nam Phong vỗ nhẹ vào vai Thanh Di
"Chị...chị đừng dấu, chị đi bất cứ nơi đâu, bất cứ chỗ nào cũng đều có tai mắt của hội chúng ta. Nếu chị gặp nguy hiểm, chỉ cần huýt sáo là có người tới cứu chị!"
Phụt!
Tới cứu cô