Rất nhanh cũng đã bốn giờ chiều, Thanh Di vốn đã gọi cho Liên Hoa, Bách Thảo, Phong Uyển tới sớm, thế nên hiện tại...
"Yeh Yeh Yeh...!"
Tiếng nhạc sập sình cùng tiếng hò reo theo tiếng nhạc sôi động. Bộ tứ Thanh Di, Liên Hoa, Bách Thảo, Phong Uyển hết nhảy lên sofa rồi lại nhảy lên bàn trà.
Bình thường họ đoan trang, lịch sự đến thế, vậy mà giờ đây như biến thành một con người khác vậy. À không...phải nói là bản chất điên cuồng sẵn dịp bộc lộ thì đúng hơn.
Thanh Di hay giữ ý là vậy, thế mà gặp đồng bọn là cũng điên cuồng như ai. Họ làm cô cảm thấy rất thích thú, đây là lần đầu tiên cô thấy thoải mái tới vậy.
Tiếng chuông điện thoại huyền thoại của Bách Thảo vang lên, hội hóng hớt của thím Mai tròn mắt nhìn vào cái điện thoại của Bách Thảo, họ ngạc nhiên như lần đầu được nghe thấy cái tiếng chuông hài hước đến thế.
"Baby shark do do do...!"
Bách Thảo sầm sì cái mặt, cô ấy nhìn vào người đang gọi cho mình và liền "chẹp" cái miệng nhỏ vẻ tụt hứng
"Em đây! Anh định nói là sao không đợi anh ý gì? Chị Thanh Di nói em tới giúp nên sẽ không thể từ chối, hơn nữa chị ấy như chị gái em. Thế nhá!"
Bách Thảo nói liến thoắng một hơi rồi tắt cái "phụp!". Hội chị em ngơ ngác nhìn Bách Thảo nghe điện thoại một cách rất chớp nhoáng. Ai cũng đoán được người gọi cho Thảo là ai, ngoài Phong Lãnh ra thì...còn ai được nữa!
Được...có khí chất!
Phong Uyển ngồi thở hổn hển trên ghế sofa, vừa thở vừa hỏi:
"Anh trai em gọi cho chị à? Anh ấy cũng thật là...chị đâu phải trẻ con đâu mà đi một bước là hỏi một bước!"
Bách Thảo "hừ" nhẹ một cái rồi ngồi lên ghế sô pha ăn hoa quả. Thanh Di nhấm nháp gói khô bò trong tay, cô cười nhẹ rồi chỉ lên phía góc tường phòng khách gần đó
"Cái camera này là đôi mắt thứ hai của Cao Lang- bạn thân chồng tương lai của em đấy Bách Thảo!"
Phụt!
Họ phì cười, Phong Uyển lắc lắc cái đầu rồi nói với giọng ngao ngán
"Đúng là bạn thân, không giống lông thì cũng giống tính cách!"
Liên Hoa là người lắc đầu thứ hai, cô thở dài rồi nhìn chị gái mình
"Haizz! So với Bách Thảo đi một bước cũng bị gọi điện tra hỏi thì chị gái mình còn bị cái mắt muỗi kia nó theo dõi cho cả ngày! Anh rể ơi là anh rể!"
Tại một nơi khác...
"Hắt xì!"
Cao Lang cứ chốc chốc lại hắt xì, trên màn hình máy tính, anh nhìn chăm chăm người con gái đang nói xấu anh ở nhà. Đêm nay cô sẽ phải van xin anh thôi.
Nhoắng cái cũng sáu giờ tối, phải nói là thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Cao Lang cũng đã về, kế theo sau là Phong Lãnh và Ảnh Quân.
Phong Lãnh đưa cho cô một hộp quà to, anh ta lịch sự nói:
"Chúc mừng sinh nhật!"
Thanh Di vui vẻ nhận lấy quà trong tay Phong Lãnh, tiếp đó là Ảnh Quân, anh ta đưa hộp quà cho cô một cách nhanh chóng và chỉ kịp nói
"Sinh nhật vui vẻ nhé!"
Thanh Di vừa kịp gật đầu cảm ơn thì Ảnh Quân đã lao tơi chỗ mèo nhỏ. Anh ta bế nó lên và sờ mó vào cái dây chuyền ở cổ của mèo nhỏ. Ảnh Quân đưa ra bộ mặt khó hiểu nhìn Cao Lang, anh hỏi với vẻ giọng bất mãn
"Này! Chỉ là con mèo thôi, cậu có cần đeo cho nó cái dây chuyền hàng chục triệu vậy không? Thật quá lãng phí!"
Cao Lang nhàn nhã ngồi xuống ghế sô pha, đồng thời anh đáp lại