Cao Tùng thấy cô thẫn thờ như đang suy nghĩ gì đó, anh ta liền hỏi
"Lam Nhiên...vẫn khỏe chứ?"
Dòng hồi ức của Thanh Di đã ùa về một cách trọn vẹn, cô quay ra đáp lại lời Cao Tùng
"Cậu ấy vẫn khỏe, giờ cậu ấy là một tác giả viết truyện rất nổi tiếng đó, cậu ấy đưa cả gia đình sang nước ngoài sinh sống vừa để học hỏi lối sống, vừa học thêm nghề kinh doanh, không biết khi nào Lam Nhiên mới về nữa!"
Cao Tùng nhớ lại cái dáng vẻ ngốc nghếch của cô bạn Lam Nhiên, khóe miệng không ngừng cong lên. Cao Tùng bỗng dưng chuyển qua ánh mắt dịu dàng nhìn cô chằm chằm
"Cậu...có thấy tớ đã thay đổi rồi không?"
Thay đổi?
Chính câu hỏi này của Cao Tùng đã khiến cho nhịp tim của Thanh Di đập một cách nhanh bất thường. Cô ấp úng cười trừ, miệng lắp bắp
"Thay.. thay đổi cái gì chứ? Tớ vẫn thấy hình dáng cậu như thế mà!"
Cao Tùng không nhịn nổi cái bộ dạng lúng túng, ấp úng của Thanh Di, trên môi vẽ nên một nụ cười tươi với âm thanh sảng khoái
"Haha! Ý tớ nói...là con người bên trong kìa!"
Con người bên trong?
Trí óc Thanh Di rất đơn giản, cô thấy vậy liền nghĩ sao nói thế
"Con người bên trong sao? Đúng là đã thay đổi, bây giờ nhìn cậu, tớ không còn thấy cảm giác Cao Thiếu trong cậu nữa rồi. Thay vào đó là một người đàn ông chững chạc, trưởng thành, luôn ấm áp quan tâm mọi người. Đặc biệt là rất hay cười!"
Đáy mắt của Cao Tùng chợt trở nên rung động, anh ta rất vui khi nghe cô nói bản thân anh đã trở nên tốt đẹp. Cao Tùng hít thở một hơi thật sâu như để chuẩn bị nói ra cái gì đó. Thanh Di thấy bộ dạng lấy đà của Cao Tùng, cô liền bật cười
"Này! Nhìn cậu như sắp chuẩn bị lên đường chiến đấu ấy!"
Cao Tùng hé mở môi, đôi môi mỏng hình trái tim của anh ta đã làm cho Thanh Di chú ý tới. Cô trước giờ rất thích những người môi trái tim, bất kể là nam hay nữ. Cô như bị nó hút hồn nên liền chăm chú nhìn đôi môi của Cao Tùng.
"Tớ đã vì cậu, từ ngày đó...đã thực sự thay đổi vì cậu rồi!"
Thanh Di cảm tưởng như vừa nghe một công bố quan trọng vậy. Cô chuyển dần ánh mắt, nhìn đối diện với ánh mắt dịu dàng của Cao Tùng.
Trong đầu Thanh Di lúc này toàn là tiếng nổ đùng đoàng của những dây thần kinh xấu hổ. Hai má cô bất chợt ửng đỏ hết cả lên rồi, cô tưởng đang mơ nên liền cấu mạnh vào ngón tay của mình. Thật sự rất đau, đây là sự thật sao?
"Cậu ăn phải cái gì sao? Ngớ ngẩn cái gì vậy? Cậu thay đổi thì liên quan gì tới tớ!"