•Hai ngày sau:
Hôm nay đúng lúc vào ngày nghỉ của cô, cô ngồi cạnh cửa sổ, mắt lại luôn hướng về phía công viên, hướng về người mà cô luôn ghét, hướng về những kỉ niệm mỗi lần đấu khẩu với nhau.
Anh đã từng nói với cô rằng cô là người thứ ba sau hai người bạn thân của anh có thể bắt chuyện được với anh. Khi nghe được câu nói đó của anh, trong lòng cô vui sướng không tả nổi, về nhà cô cũng tự cười tủm một mình, cô cảm thấy bản thân mình thật quan trọng với anh.
Chiếc xe ô tô kếch xù nhà anh đi ra từ cổng lớn, có lẽ anh đang ngồi trong xe rồi, chân cô như có ý thức liền đứng dậy bước ra ngoài sân. Mắt lại luôn hướng về chiếc ô tô đó. Cô bước từng bước, từng bước tiến tới gần sau chiếc ô tô. Cô dừng lại, với khoảng cách 10 mét này cũng đủ để cô có thể nhìn rõ.
Cao Lang ngồi trong xe, vẻ mặt vô cùng ủ rũ, mắt lại luôn nhìn chăm chăm chiếc đồng hồ con thỏ đeo trên tay mình. Một cảm giác nào đó khiến anh lại ngoái đầu nhìn ra sau hướng về phía nhà của cô. Anh nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của cô đang đứng tại đó. Tim anh không khỏi đau xót.
Anh đã nghĩ rằng mình nhất định phải trở về, phải trở về để gặp được cô bé ấy! Anh không dám nhìn nữa liền quay lên với vẻ quyết tâm. Và rồi....chiếc xe chuyển động.
Cô như bị điều khiển liền bước từng bước đi theo chiếc xe đang chuyển bánh, nước mắt cô bỗng dưng chảy ra ướt đẫm hai má.
Chiếc xe đã đi xa rồi....nó đã đi xa rồi! Liệu rằng anh có thể quay về gặp cô nữa không?
"Bíp!bíp!"
Tiếng còi ô tô phía sau cô vang lên, cô đã ý thức được rằng mình đang gặp nguy hiểm, cô liền quay lại ra phía sau lưng mình, ý thức lại một lần nữa hối thúc rằng mau chạy vào lề đường! Mau chạy...
Chỉ trong tích tắc thôi nếu cô không kịp chạy thì cái ô tô to đó sẽ nghiền nát cô, bước chân bắt đầu chuyển động nhưng hòn đá ngay tại vỉa hè quá to nên cô đã vấp vào nó rồi lao cả người về phía cái cây cổ thụ to bên lề đường rồi bất tỉnh.
"Bụp!"
Đầu cô bị va trực tiếp vào cái cây, cả người vì bị rê xuống đất nên bị trầy xước hết ra, máu rớm rớm thấm ra chiếc áo thi đông màu hồng.
Kít! Tiếng phanh xe vì bị dừng đột ngột nên nó kêu vang lên, tài xế xe vội vàng hớt hải bước xuống tiến tới gần cô.
Bà Lưu nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra xem có chuyện gì, bà vô cùng kinh hãi khi cô đang nằm ngay bên lề đường với vũng chảy ra từ đầu. Bà hớt hớt hải vội chạy lại, miệng luôn gọi
"Thanh Di! Thanh Di! Chú...chú mau gọi cấp cứu ngay!"
Tài xế run run cầm điện thoại ấn từng số một
"Alo! Có một cháu bé vừa bị