Nụ hôn nồng cháy kèm theo những ân ái của hau thân thể đã kết thúc sau gần hai tiếng đồng hồ. Thanh Di xuýt chút nữa phải đi cấp cứu vì chuyện vừa rồi, cô mệt nhoài nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của Cao Lang.
Thật tình là cơ thể không hề nghe lời ý chí chút nào, ý chí luôn nhắc nhở cô rằng là không được, nhất định không được mềm lòng, thế mà...khi nghe đôi lời dỗ ngon ngọt, cộng thêm "Combo đẹp trai, quyến rũ" của anh mà cô đã bị ăn sạch từ lúc nào không hay. Thật quá mất mặt!
Cao Lang đã cười thầm trong bụng nãy giờ, chẳng qua là anh không muốn biểu lộ niềm vui sướng này ra ngoài thôi. Anh vuốt nhẹ mái tóc mềm mại và hỏi cô với giọng điệu vô cùng ấm áp
"Có mệt không?"
Thanh Di xấu hổ liền vùi đầu vào lồng ngực anh, nhẹ gật đầu. Cô thật sự không thích ủy mị như này đâu, nhưng...đối diện với anh cô thật sự muốn yếu đuối như này đó.
"Vậy mau ngủ đi!"
Lúc này cô mới ngẩng mặt lên để đối diện với anh, bàn tay cô nâng lên khẽ chạm vào gò má của Cao Lang, cô dịu dàng đáp lại
"Không buồn ngủ!"
Anh liền cười xấu xa, bàn tay hư hỏng luồn lách vào trong chăn liền nhéo lấy mông cô, giọng nói cũng trở nên đầy xấu xa
"Nếu không buồn ngủ thì...chúng ta lại tiếp tục nào!"
Thanh Di bị anh sờ mó khắp cơ thể liền thấy khó chịu, cô kéo tay anh ra và gầm gừ nhỏ
"Thôi, anh đừng có đùa như thế!"
Nói xong, cô chợt nhớ ra là Mai Trúc có làm ở công ty của anh, cô luôn tò mò xem cô ấy có bị vất vả quá không? Có ai ở công ty bắt nạt Mai Trúc không, hay là cô ấy đã có người mình thích chưa? Điều thứ hai mà cô muốn nói với anh là...cô đã nhớ lại ký ức năm bảy tuổi rồi, cô đã nhớ ra hết rồi.
Thanh Di ấp úng
"Anh còn nhớ Mai Trúc không? Chị ấy hiện tại đang làm ở công ty anh, hôm sinh nhật em...chắc lần đó chị ấy thực sự rất ngạc nhiên khi em là nhân vật chính cho buổi sinh nhật!"
Cao Lang xoa đầu cô, anh biết tỏng cái ý định của cô nên liền nói thẳng
"Ý em là muốn anh chiếu cô ta phải không?"
Thanh Di cười sảng khoái, cô gật gật đầu và nói tiếp
"Anh tất nhiên phải chiếu cố rồi, vì chị ấy...là hàng xóm hồi nhỏ của chúng ta và cũng là chị em thân thiết của em!"
Nụ cười trên khóe môi anh chợt tắt, cảm xúc khó tả đan xen, anh nhìn gương mặt đang vô cùng hào hứng của cô và hỏi lạ
"Em...nhớ được cô ta là hàng xóm, cái
anh muốn hỏi từ 'chúng ta' có nghĩa là anh và em sao?"
Thanh Di nhanh chóng gật đầu, cô hiểu rằng anh đang nghĩ gì trong đầu, có lẽ...anh đã thầm đoán ra được rằng cô đã nhớ lại. Đúng như cô đã thầm đoán, Cao Lang mừng rỡ tới tột độ, anh nắm lấy bả vai và không ngừng nói lớn
"Em...em nhớ ra anh rồi? Thực sự nhớ ra rồi sao?"
Thanh Di cũng không giấu giếm nữa, cô gật đầu kèm theo lời nói hạnh phúc
"Anh vui tới thế à? Em cũng không nghĩ rằng mình lại bị mất trí nhớ, lại càng không nghĩ...ta quen nhau từ nhỏ. Chiếc đồng hồ con thỏ mà em luôn mang bên mình, thứ mà em luôn thắc mắc là ai đã tặng cho em, giờ thì nhớ ra chủ nhân thiết kế ra nó rồi!"
Cao Lang ôm trầm lấy cô, anh chưa bao giờ lại tỏ ra yếu đuối thế này. Ở trước mặt cô, anh chỉ muốn sống là chính mình, biết vui biết buồn, biết đau biết khóc, biết hạnh phúc.
"Thanh Di, khi anh ở bên nước ngoài, thực ra anh vẫn luôn cho người theo dõi và bảo vệ em, biết tin em bị tai nạn, anh chỉ muốn vứt bỏ tất cả để trở về cạnh em. Nhưng...anh không thể quay về, anh nói mình phải đi du học, đó chỉ là một phần. Cái quan trọng nhất chính là chứng bệnh lười giao tiếp, từ khi sinh ra, anh đã chẳng khóc một câu, khi lớn dần, một ngày cũng không thể nói quá hai câu. Nếu nói nhiều, anh sẽ cảm thấy bực bội, mệt mỏi. Bác sĩ tâm lý từng nói, trí não anh phát triển hơn người bình thường, cộng thêm bản chất sống thiên nội tâm, vậy nên những thứ anh nhìn hay nghe được thì chỉ tự suy nghĩ trong đầu thôi!"
Thanh Di nghe xong, cô lại càng ôm lấy anh chặt hơn, bàn tay vuốt nhẹ lên lưng anh. Lúc này, cô mới nhận ra cin người thực sự của anh, anh cũng giống bao người khác, vẫn còn nhân tính. Cô vừa nhớ lại ký ức, vừa nói
"Hồi nhỏ em suốt ngày bám dính lấy anh, suốt ngày hỏi anh cái này cái nọ, rồi lại đấu khẩu. Thế mà khi anh đi, em thực sự rất buồn đấy!"
"Từ giờ trở đi, chúng ta luôn như này được không? Em đừng rời xa anh nữa, mãi mãi ở lại cạnh anh, làm...vợ anh nhé!"
"Em...!"
"Đừng từ chối anh! Em chỉ được đồng ý thôi, anh muốn cho em một danh phận, muốn em làm Cao phu nhân để đường đường chính chính cùng anh bước đi đến cuối cuộc đời! Nếu em còn lăn tăn vấn đề ra mắt bố mẹ anh thì yên tâm, anh sẽ dẫn em sang đó để gặp họ. Hơn nữa là về Cao Tùng, anh và nó đã giải quyết xong hết rồi, nó nói phải làm cho em hạnh phúc, điều này...anh chắc chắn sẽ làm được!"
"Anh cho em suy nghĩ được không?"
"Được!"