Ông Hoàng Xa Xỉ Phẩm

Niềm Tin Tuyệt Đối


trước sau

Ba mươi phút đã trôi qua, giờ đây chỉ còn mình Thanh Di ngồi an tĩnh trên ghế sofa êm ái với vô số đồ ăn vặt đang lổm nhổm trên bàn, cô đã xem được gần hết bộ phim mà cô thích. Khi vừa định lấy gói bim bim tiếp theo, đúng lúc tiếng giầy cao gót lại lanh lảnh vang lên từ phía cầu thang.

Thanh Di nhanh chóng nhìn về phía đó, cô thấy Mai Trúc vui vẻ bước xuống với gương mặt rạng rỡ vô cùng. Mặc dù cô ta luôn cười nhưng...nụ cười hôm nay lại khác biệt.

Tiếp sau đó là Cao Lang, anh xỏ hai tay vào túi quần, bước đi chậm hơn so với Mai Trúc, vừa là muốn nhường cho phụ nữ đi trước, thứ hai là không muốn tạo cảm giác quá gần gũi vì sợ cô lại duy nghĩ bậy bạ.

Thanh Di vui vẻ hỏi trước

"Hai người xong việc rồi sao?"

Mai Trúc nhanh chóng bước tới và đáp lại cô

"Ừ, xong hết rồi!"

Khi cô ta nhìn thấy đống đồ ăn vặt đang để một đống trên bàn, rồi lại nhìn sang tivi đang chiếu phim, vẻ mặt lại có chút ghen tỵ, cô ta hỏi tiếp:

"Chủ tịch nuông chiều em thật đấy! Em nên hạn chế ăn những thứ này, chúng đều không tốt đâu!"

Thanh Di cười xuề xòa, cô nhìn lại nhũng thứ mà mình vừa ăn, quả thật là chúng đều không tốt nhưng mà...cày phim không có đồ ăn thì còn gì vui nữa? Cô bắt đầu chuyển nhanh chủ đề

"Trưa nay chị ở đây ăn cơm cho vui, nhà có mỗi em với anh ấy, cũng buồn!"

Cao Lang trợn tròn mắt, ý cô nói "cũng buồn" là sao? Ở bên cạnh anh đáng nhẽ phải thấy vui mới phải, hơn nữa...anh đâu có nhạt nhẽo, tìm mọi cách cho cô vui thì đúng hơn. Anh ho "Khụ khụ!" vài cái, lúc này thì cũng phải gật gật đầu tán thành

"Cô ở đây ăn cơm đi...cho vui!"

Hai từ "cho vui" vừa phát ra, cũng chính là lúc anh nhìn chăm chăm Thanh Di, cô cũng chẳng e ngại, mắt cô còn trợn to hơn mắt anh, cứ thế đối mắt với nhau. Mai Trúc cảm thấy là lạ, cô thắc mắc

"Hai người có ổn không? Mắt bị gì mà cứ trợn lên vậy?"

Thanh Di hạ dần mắt xuống, nụ cười được cho là giả tạo nhất cái khuôn mặt liền được cô vẽ lên, miệng thì cười "Hì hì!" rồi đáp

"À không! Đo xem mắt em với mắt anh ấy ai to hơn ấy mà! Giờ cũng đã gần trưa rồi, chị ở đây luôn đi, em bảo thím Mai nấu món gì đó ngon ngon!"

Mai Trúc gật đầu đáp lại

"Vậy chị không khách sáo đâu nhé!"

Thanh Di phi vào trong bếp, thấy thím Mai đang lúi húi nhặt rau, cô bước

tới nhìn xung quanh đồ ăn đàn được chuẩn bị, những thứ mà thím chuẩn bị đều phong phú, cô gật gật đầu và nói

"Để cháu phụ thím một tay, nay nhà ta có khách!"

Thím Mai đáp:

"Là cái cô tiểu tam ấy hả?"

Thanh Di vội bịt miệng thím lại, mắt nhìn về phía Mai Trúc, thấy cô ta đang ngồi uống trà cùng Cao Lang, cô mới an tâm nói nhỏ với thím Mai

"Không phải vậy đâu thím, chị ấy là chị em tốt của cháu, là nhà thiết kế chính của công ty Cao Lang, đặc biệt hồi nhỏ còn cùng khu phố nữa!"

Thím Mai liền phản bác

"Cô không cần nói giúp cho con nhỏ tiểu tam đó đâu Cao phu nhân, Phong Uyển tiểu thư và Bách Thảo tiểu thư đã kể hết với chúng tôi rồi!"

Thanh Di thật quá đau đầu khi cái chuyện nó rất chi là nhỏ, hơn nữa chuyện này cô lại càng không muốn nghĩ tới nữa, thế mà hiện tại thì nó vẫn đang luẩn quẩn ở đây. Khi cô vừa định giải thích cho thím Mai hiểu, Vân Lam từ trong nhà vệ sinh giọng nói vừa đủ nghe vang lên.

"Đúng rồi đấy Cao phu nhân, tôi cũng thấy cô ta có vấn đề, tiểu thư Phong Uyển còn nói cô ta suốt ngày bám ông chủ khi ở công ty ấy!"

Cô đã quyết định tin tưởng họ thì sẽ mãi như vậy, không thể chỉ nghe từ một phía mà không nghe lời giải thích của phía thứ hai. Nếu Cao Lang và Mai Trúc có gì đó với nhau thì anh sẽ thẳng tay mà bỏ cô thôi, tất nhiên là hiện tại cô và anh đâu phải là gì của nhau. Chỉ là người yêu thì chưa thể ràng buộc được đối phương.

Yêu nhau là do duyên số, lấy được nhau mới là cái nợ từ kiếp trước. Cô không thích nghĩ tới tương lai quá nhiều, cứ sống tốt cho hiện tại, sống hết mình và làm được thứ cô muốn là được rồi.

Thím Mai ngó cái đầu ra nhìn Mai Trúc, thím bĩu môi

"Tôi chỉ muốn nói để tiểu thư phải tự phòng trừ, đừng tin tưởng quá. Chúng tôi đều không muốn cô phải chịu tổn thương, đàn ông con trai...nửa thân trên là tri thức, nửa thân dưới là bản tính. Tôi không dám nói ông chủ không tốt nhưng mà...cái nửa thân dưới sẽ không kháng cự lại cám dỗ của phụ nữ đâu! Tôi biết ông chủ không phải kẻ lăng nhăng, tôi chỉ mong rằng...cô ta...đừng nhăm nhe ông chủ!"

Nghe những lời thím nói, cô bắt đầu suy nghĩ. Nhưng rồi những cái suy nghĩ tiêu cực đã bị đánh bại bởi những suy nghĩ tích cực. Cô thở phào một nơi thật dài, tinh thần cũng đã lấy lại rất nhanh. Cô nói

"Thím và các chị nấu giúp em với nhé, em ra kia nói chuyện với chị ấy chút!"

Nói xong cô đi thật nhanh ra ngoài, nét rạng rỡ lại được cô tạo lên nhanh chóng.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện