Mai Trúc vừa òa khóc vừa nói lớn
"Thanh Di, xin lỗi, xin lỗi em!"
Thật ra, câu xin lỗi này đã khiến Thanh Di bội phần bất ngờ. Một kẻ luôn cao ngạo, luôn cho mình là giỏi nhất, luôn tự tin trước sắc đẹp và vóc dáng của mình, thế mà giờ lại đang xin lỗi cô ư?
Mai Trúc nghẹn ngào nói tiếp:
"Tất cả...tất cả là lỗi do chị! Chị không nên năm lần bảy lượt tìm cách hại em!"
Hại cô?
Chẳng phải là chỉ mỗi cướp đi người cô yêu thôi sao?
Tính tò mò bắt đầu lớn dần, Thanh Di nghĩ mãi cũng không ra, chẳng phải...bản thân cô vẫn luôn bình an vô sự sao? Chỉ có mỗi lần uống nước cam bị đau bụng, rồi tới... lần xuýt thì cô bị ô tô đâm phải.
Nhưng...những việc kinh khủng đó, sao có thể một cô gái bình thường có thể làm ra chứ? Thanh Di mang theo sự tò mò bắt đầu hỏi lại Mai Trúc:
"Ý chị...là gì?"
"Còn nhớ lần em bị đau bụng vì nước cam không? Biết em thích uống nước cam, nên chị đã cho người bỏ thuốc vào đó. Chắc em cũng hỏi tại sao nó chỉ còn ít phải không? Nếu là bình nước đầy, em sẽ nghĩ ngay tới chắc chắn có người rắp tâm hãm hại, buổi tiệc thì đã diễn ra từ lâu, vậy mà bình nước lại vẫn đầy, hơn nữa...nước cam là thức uống mọi cô gái đều thích, lại càng khẳng định...nó vô cùng bất thường, tất nhiên em sẽ không làm rối tung mọi chuyện, nhưng khi về nhà, thảo nào em cũng nói với anh ấy về chuyện này, điều tra ra...chẳng phải chị lại mất tín nhiệm của anh ấy sao? Vậy nên bình nước cam vơi ấy, sẽ khiến em nghĩ chắc trước em đã có nhiều người uống nó rồi, cam thì cũng có quả này quả kia, và đó...cũng là không nay thôi! Thế nên chị đã có cơ hội lên thảm đỏ cùng Cao Lang!"
Hóa ra!
Hóa ra Mai Trúc đã tốn nhiều tâm tư như vậy, ả...quả thực rất thâm sâu, bí hiểm. Đúng thế, nếu là bình nước đầy, chắc chắn cô sẽ nghĩ ngay tới có người rắp tâm hãm hại, tất nhiên là cô sẽ về nói chuyện với Cao Lang rồi. Quả thực, ả rất hiểu con người cô, luôn là người có bản tính lương thiện, không thích gây rắc rối, phiền hà cho người khác.
Thanh Di gật đầu rồi vỗ tay tán thưởng, cô đáp:
"Cô...quả thực dồn rất nhiều tâm tư vào chuyện đi hại chính chị em thân thiết của mình!"
Mai Trúc vội vàng nói tiếp:
"Chị biết, lời xin lỗi không thể làm lành những vết thương tổn mà em đã phải gánh chịu, chị biết chị có lỗi với em!"
"Đúng vậy, lời xin lỗi này của cô đúng là tôi không chấp nhận được!"
Mai Trúc ấp úng nói tiếp:
"Còn...còn một chuyện nữa!"
"Cô nói đi!"
"Lần tai nạn vừa rồi...chính...chính chị là người lái xe ô tô tải ấy. Vì ganh ghét dẫn tới lòng hận thù quá lớn, lại càng không muốn mất đi Cao Lang, thế nên...chị...chị mới ngu xuẩn tìm