CHƯƠNG 11: Nhảy lớp
Ngày hôm sau, Diệp Nhiễm dậy rất sớm, tinh thần sảng khoái chuẩn bị đi học, cô mặc cái áo dệt kim tối hôm qua.
Vì phơi ở chỗ thông gió, áo lại là vải dệt kim, phơi khô thật dễ dàng, ngày hôm sau là có thể mặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Diệp Trác nhìn thấy Diệp Nhiễm mặc cái áo đó trên người, mắt liền đỏ lên.
Tối qua cô ta khóc đến nữa đêm, nhớ đến liền khó chịu.
Diệp Nhiễm làm như không thấy, chào hỏi cả nhà ba người, ăn cơm, đi học, chạy lấy người.
Tối hôm qua Hoắc Hồng Anh ngủ không ngon, trong lòng liền khó chịu, đen mặt nói: “Diệp Kiến Quốc, Diệp Trác cố ý có phải hay không? Chẳng lẽ không nhìn thấy vành mắt đỏ hồng của Trác Trác, con bé đấy lại làm như không có chuyện gì?”
Diệp Kiến Quốc cũng bất đắc dĩ.
Ông thở dài: “Nếu không thì sao, con bé cũng nói là trả cho Trác Trác rồi, đây không phải là do Trác Trác không muốn sao?”
Là một người đàn ông, ông thật không hiểu về con gái một chút nào, với ông mà nói, nhiều quần áo đẹp như vậy, mỗi một cái đều là hàng hiệu, vì cái gì mà cứ phải để ý cái áo kia?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Hồng Anh vừa nghe thấy liền tức tối: “Anh đúng là một lòng nghĩ cho con gái của anh, anh có biết như thế nào là một người ba tốt không?”
Bà nói “Con gái của anh” đương nhiên là nói Diệp Nhiễm chứ không phải Diệp Trác.
Diệp Kiến Quốc thấy bà như vậy, vội vàng nhận thua: “Hồng Anh, em cũng bớt giận đi, anh đây cũng là do không còn biện pháp nào cả.”
Hoắc Hồng Anh lại nhớ về một số chuyện cũ năm xưa.
Bà lúc ấy không tìm thấy đối tượng thích hợp, lớn tuổi nên không còn cách nào khác, thật vất vả mới tìm được Diệp Kiến Quốc, thật là hài lòng, ai ngờ được là ông vừa ly hôn, hơn nữa người vợ ở quê còn có thai!
Lúc ấy rất tức giận, trong lòng hận đến ….
Nhưng mà không còn cách nào khác, lúc ấy bà cũng đang mang thai con của ông, lại nghĩ là bỏ lỡ Diệp Kiến Quốc thì chưa chắc tìm được người nào như ý, chỉ có thể nhịn. Bà chịu đựng trong lòng, nghĩ rằng chỉ cần không quan tâm đến vợ trước và con riêng của ông thì sẽ không sao, nên liền nhẫn nhịn. Kết hôn mười mấy năm qua, cuộc sống cũng không tệ, ai ngờ được người vợ trước lại mất, để lại một đứa con gái.
Lúc ấy Diệp Kiến Quốc rối rắm rất lâu, muốn tiếp nhận nhưng lại không dám, muốn cho người khác nhưng không bỏ được, cuối cùng Hoắc Hồng Anh thờ ơ, lạnh nhạt, quyết định tiếp nhận Diệp Nhiễm. Thà làm cho trong lòng ông luôn cảm thấy hổ thẹn, còn hơn là không quản lí được.
Nhưng mà không ngờ rằng, quản lí được nhưng lại trêu chọc khiến mình phiền lòng như vậy.
Hoắc Hồng Anh nhớ tới chuyện lúc trước, trong lòng liền ảo não.
…
Diệp Nhiễm mang vẻ mặt vui vẻ đi đến trường học.
Điều cô không nghĩ tới đó là vừa vào phòng học, toàn bộ học sinh trong lớp đều nhìn chằm chằm cô.
Ở dưới ánh mắt của các bạn học, Diệp Nhiễm bình tĩnh đi về chỗ ngồi.
Rất nhanh sau đó, cô chủ nhiệm lớp số tám vào lớp lưu luyến nói: “Diệp Nhiễm, lại đây với cô một lúc, có chút việc.”
Diệp Nhiễm gật đầu, đi theo cô chủ nhiệm ra ngoài.
Cô giáo chủ nhiệm dẫn Diệp Nhiễm đi đến văn phòng hiệu trưởng, vừa đi vừa nói: “Diệp Nhiễm, em học ở lớp chúng ta một năm cũng là một đoạn duyên phận, bây giờ không còn cách nào, lớp số tám không giữ được em, em phải chuyển lớp rồi.”
Nói xong cũng đã đến văn phòng hiệu trưởng.
Đi vào văn phòng, Diệp Nhiễm mới phát hiện trong đó có một đám người, hiệu trưởng, hiệu phó, chủ nhiệm lớp số một, hai, ba, bốn, còn có những thầy cô dạy môn khác, thấy Diệp Nhiễm tiến vào liền chú ý đến cô.
Diệp Nhiễm cũng nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi hiệu trưởng và các thầy cô.
Cô chủ nhiệm lớp số ba dẫn đầu xông lên: “Diệp Nhiễm, em còn nhớ rõ cô không, lần trước chúng ta đã gặp nhau.”
Chủ nhiệm lớp số một cũng không yếu thế: “Diệp Nhiễm, chúng tôi đã tiến hành nghiên cứu về tình huống của em, em có ý định đến lớp của chúng tôi học hay không? Nếu em đồng ý, hôm nay có thể chuyển đến, thầy cô đều đã sắp xếp chỗ ngồi cho em xong cả rồi.”
Chủ nhiệm lớp số hai cũng cảm thấy đây không phải là thời điểm để ý đến tác phong, cũng xông lên nói: “Diệp Nhiễm, chào mừng em đến với lớp số hai, lớp số hai đã đứng vị trí số hai và số ba ở trong năm học vừa rồi, ở lớp này em có thể tìm thấy những bạn học ưu tú cùng nhau học tập tiến bộ.”
Nhìn các thầy cô chủ nhiệm nháo nhào, hiệu trưởng cười ha hả.
Cho dù là học ở lớp nào thì đây cũng là trường Nhất Trung của thành phố B.
Tốt, thật tốt.
Hiệu trưởng từ tốn nhìn Diệp Nhiễm: “Trò Diệp Nhiễm, em muốn đến lớp nào?”
Diệp Nhiễm nghi hoặc hỏi: “Em muốn đến lớp nào cũng được sao?”
Hiệu trưởng gật đầu: “Đúng vậy, trường chúng ta vẫn luôn dựa vào thành tích để xét lớp, thành tích tốt thì có thể vào lớp giỏi, thành tích không tốt thì chỉ có thể vào lớp kém.”
Diệp Nhiễm thi cuối kì tốt như vậy nên cô có thể tự lựa chọn.
Diệp Nhiễm: “Em có thể đến lớp mười hai số một không?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lớp mười hai số một?
Trước đây Diệp Nhiễm học lớp mười, qua hè phải lên lớp mười một, sao có thể trực tiếp lên lớp mười hai?
Chủ nhiệm lớp số một, hai, ba nghi hoặc nhìn Diệp Nhiễm, không hiểu đây là ý gì.
Hiệu trưởng do dự một hồi, thân thiết hỏi Diệp Nhiễm: “Diệp Nhiễm, vì sao em muốn lên lớp mười hai số một?”
Diệp Nhiễm: “Em đã tự học sách lớp mười một, cảm thấy không cần học lớp mười một nữa, sau đó mùa hè năm tới liền có thể thi đại học.”
Như vậy khoảng cách của cô và mục tiêu gần hơn một năm.
Chủ nhiệm lớp số một, hai, ba: “…..”
Nhóm hiệu trưởng, hiệu phó: “….”
Hiệu trưởng kinh ngạc nhìn Diệp Nhiễm: “Tự học? Cũng được sao?”
Diệp Nhiễm bình tĩnh nhìn hiệu trưởng: “Nếu có thể, em hi vọng thầy cho em đến lớp mười hai số một, nếu em có thể theo kịp, trong kì thi giữa kì tiếp theo có được thành tích tốt, em có thể tiếp tục ở lại, nếu em không làm được, em sẽ một lần nữa trở lại lớp mười một.”
Hiệu trưởng cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Được”
Từ sau sự kiện hình học không gian lần trước, ông liền cảm thấy con bé này có một năng lực rất mạnh, đứng ở đó chính là phong độ của bậc trí thức, sau khi có thành tích thi, ông đã cho phúc khảo lại một lần nữa, cũng cầm lấy bài thi của Diệp Nhiễm xem qua.
Bây giờ, ông hi vọng rất lớn vào Diệp Nhiễm, ông cho rằng đây là một thiên tài, nhất định có thể làm vẻ vang trường