CHƯƠNG 14: Sự ghen tuông của Tiêu Chiến Vũ
Lúc bắt đầu chỉ là chạm môi, sau đó khát vọng của Tiêu Chiến Vũ dâng lên, dùng răng cạy môi của Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm hận đến nỗi muốn cắn lưỡi cậu, đầu lưỡi ở giữa hai hằm răng, chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái là được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn vào con ngươi sâu thẳm không thấy đáy của cậu, nơi đó có rất nhiều thứ cô nhìn không thấu, giãy giụa thống khổ, phẫn nộ bực bội, tức tối cùng với khát vọng mê luyến thâm trầm của nam giới đối với phụ nữ.
Mạch cảm xúc nơi đó quá phức tạp, cũng quá dày đặc, làm cô có chút hoảng sợ liền buông đầu lưỡi của cậu ra.
Cậu tham lam hôn cô, hô hấp dồn dập, nóng bỏng từ mũi cậu phun lên gò má cô làm cô cảm thấy nóng vô cùng.
Cô cũng không hiểu rõ, giữa nam và nữ sao có thể thân thiết như vậy, chỉ là một cái hôn mà thôi nhưng cô lại cảm thấy cậu dường như hút đi hết mọi sức lực của cô, nhiễu loạn suy nghĩ và tư duy của cô.
Môi răng thân mật một cách kịch liệt, điên cuồng như trời long đất lở.
Lúc đầu Diệp Nhiễm vô lực giãy dụa, sau đó không muốn giãy giụa nữa.
Cô bắt đầu bị cuốn vào mưa gió giữ dội bên trong, đáp lại nụ hôn của cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí cô còn ôm lấy thân thể rắn chắc của cậu, dùng móng tay càu lên cơ bắp rắn chắc ấy.
Một lúc sau, Tiêu Chiến Vũ thu hồi lại nụ hôn, lui ra sau.
Sau khi lui lại, kéo ra một sợi tơ ướt át.
Diệp Nhiễm không đành lòng nhìn một màn hổ thẹn như vậy, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Đây là lần thứ hai cậu hôn cô.
Giữa bọn họ vẫn có gì đó chưa nói rõ, không có hứa hẹn, tất cả đều là tự động phát sinh, hoàn toàn ăn ý.
Bây giờ cô cảm thấy, có thể là cậu muốn nói gì đó.
…..Cho nên tiến độ của cô có thể được thay đổi rồi phải không?
Tiêu Chiến Vũ nâng mặt cô lên, âm thanh khàn khàn vang bên tai cô: “Nói, Diệp Nhiễm, có phải cậu đang chơi tớ hay không?”
Diệp Nhiễm nhướng mày, nói: “Đúng là chơi cậu, thì sao?”
Tiêu Chiến Vũ đen mặt nói: “Diệp Nhiễm, cậu dám chơi tớ, tớ sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Lời này lộ ra mười phần tàn nhẫn.
Nhưng Diệp Nhiễm lại không sợ, cô thong thả mở mắt ra, lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Uy hiếp tớ, cậu có bản lĩnh nhỉ?”
Tiêu Chiến Vũ càng dùng thêm chút sức lực.
Vỗn dĩ hai người dán sát vào nhau gắt gao, cậu dùng thêm một chút sức lực thì cô càng bị ép sát trên tường, cô bị bắt ngẩng mặt lên khiến cho cơ thể mình cũng không đến mức quá gần cậu.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể cậu.
Dưới sự biến hóa này, cô chính là kẻ yếu thế.
Hàm răng Tiêu Chiến Vũ nhẹ nhàng cọ mũi cô, cọ qua gương mặt cô, cậu dùng ngữ khí âm trầm nói: “Diệp Nhiễm, tớ nói thật đấy, không đùa với cậu đâu. Nếu cậu dám trêu chọc tôi, cậu sẽ phải trả giá.”
Cậu nói xong lời cuối cùng, âm thanh lạnh thấu xương, Diệp Nhiễm không khỏi rùng mình một cái.
Diệp Nhiễm nghĩ nghĩ, quyết định nhượng bộ: “Tớ không biết cậu phát điên cái gì. Hôm nay gặp cậu tớ không hiểu được cậu bị gì nữa, quả thật là một kẻ điên!”
Nói là nhượng bộ, nhưng lời nói ra lại tự tin mười phần.
Tiêu Chiến Vũ nhìn dáng vẻ này của cô, quan sát rất lâu, đột nhiên bật cười.
Vừa nãy như Diêm La địa ngục âm trầm, bây giờ lại cười rộ lên, cũng không dễ nghe chút nào, vẫn độc địa như cũ.
Diệp Nhiễm trừng cậu.
Tại sao mạng cô lại khổ thế chứ, tại sao lại phải đi giành lấy tình yêu của một kẻ khó hiểu như thế, có điểm không bình thường đúng không?
Tâm tình Tiêu Chiến Vũ giống như là đột nhiên vui sướng lên, cậu vuốt ve mặt Diệp Nhiễm, hỏi: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, nói, rốt cuộc cái tên Khâu Khai Sở kia là như thế nào?”
Diệp Nhiễm: “Cậu cũng quen Khâu Khai Sở?”
Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến Vũ lập tức biến mất: “Tớ muốn cậu nói chuyện của Khâu Khai Sở là như thế nào?”
Diệp Nhiễm mấp máy môi, yên lặng nhìn cậu một lúc, cuối cùng nói: “Hắn là con trai của đồng nghiệp của ba tớ, lần trước có ghé qua nhà tớ chơi.”
Tiêu Chiến Vũ: “Không chỉ vài lần đâu? Tại sao hắn ta lại cố ý tìm cậu?”
Diệp Nhiễm cười nhạo: “Cậu làm sao biết người ta cố ý tìm tớ?”
Tiêu Chiến Vũ: “Tớ khinh, đừng có nói với tớ là trùng hợp tới trường học, tớ không tin!”
Diệp Nhiễm: “Có lẽ tới tìm em gái tớ, có lẽ là trùng hợp, làm sao tớ biết được.”
Tiêu Chiến Vũ nghĩ lại chuyện này, thấy cũng có lý: “ Nếu là trùng hợp, cũng có thể, tớ chấp nhận lời giải thích của cậu. Nhưng sau này phải chú ý chừng mực, không được nói chuyện với hắn, không được cười với hắn.”
Diệp Nhiễm: “Cậu quản được sao?”
Tiêu Chiến Vũ: “Như thế nào, không phục tớ quản? Tớ không quản cậu thì ai quản? Cậu vẫn muốn tiếp xúc với tên tiểu tử nhiều lời kia sao?”
Diệp Nhiễm bất lực: “Cậu đừng nói nữa, tớ không tiếp xúc với hắn là được chứ gì?”
Quả thật trước đây cô và Khâu Khai Sở tiếp xúc hơi nhiều, bởi vì cô muốn hưởng thụ cảm giác nhìn những người kiếp trước đối xử lạnh nhạt với cô nhưng bây giờ lại ân cần, niềm nỡ trước mặt cô.
Nhưng mà hiện tại, cô cảm thấy nên thay đổi một chút sách lược đối phó với Khâu Khai Sở cho nên nghĩ sẽ không đáp lại hắn nữa.
Cho dù ngữ khí của Diệp Nhiễm không tốt nhưng tâm tình của Tiêu Chiến Vũ rất tốt.
Cậu cười lộ ra hàm răng trắng, nhưng mà nhớ đến Diệp Trác, cậu lại nhíu mày: “Em gái cậu vừa nhìn là biết không tốt lành gì, cậu ít tiếp xúc một chút, dù sao mấy tháng nữa thôi là cậu sẽ rời khỏi nhà bọn họ rồi.”
Diệp Nhiễm thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Liên quan đéo gì đến cậu?”
Tiêu Chiến Vũ nhíu mày, vỗ vỗ mặt Diệp Nhiễm: “Không được nói lời thô tục.”
Diệp Nhiễm: “Là chính cậu nói trước.”
Tiêu Chiến Vũ: “Tớ là con trai, có thể nói còn cậu không được nói.”
Diệp Nhiễm hừ nhẹ: “Thật nhiều chuyện.”
Cả ngày hôm nay, Tiêu Chiến Vũ phải chạy đi tìm xe đạp giúp Diệp Nhiễm, tìm được xe đạp thì phát hiện xích rớt, Tiêu Chiến Vũ không còn cách nào khác đành phải ngồi xổm xuống sửa giúp cô, sửa được một hồi, tay đều đen xì giống như bán than.
Diệp Nhiễm đứng bên cạnh cười.
Tiêu Chiến Vũ tức giận: “Còn cười tớ trét nhớt đen lên mặt cậu.”
Diệp Nhiễm nhanh chóng nhịn cười.
Sửa xong xe đạp, Tiêu Chiến Vũ đem xe đạp cột chặt vào sau xe máy, sau đó chở Diệp Nhiễm về nhà.
Khi đến giao lộ nhà cô, cậu vẫn có chút luyến tiếc, bất quá cũng muộn rồi, dù sao cô cũng cần phải về nhà.
Tiêu Chiến Vũ ngẫm lại: “Qua năm sau, cậu sẽ thi đại học P sao?”
Cô rất thông minh, mặc kệ người khác nói thế nào, cậu biết cô có thể.
Cô là loại người biết rõ bản thân mình muốn gì nhất.
Diệp Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy. Tớ muốn thi vào khoa Toán của đại học P.”
Tiêu Chiến Vũ: “Được, tớ đây cũng thi khoa Toán, qua năm sau, chúng ta đều lên đại học P, đến lúc đó cậu có thể tự do rồi, chúng ta…”
Lúc nói những lời này, Tiêu Chiến Vũ nắm lấy tay của Diệp Nhiễm: “Thời gian này tớ sẽ cố gắng học tập, không có thời gian đi cùng cậu.”
Diệp Nhiễm: “Tớ cũng đâu cần cậu đi cùng.”
Tiêu Chiến Vũ vẫn không an tâm: “Vậy cậu đừng cắm sừng tớ.”
Diệp Nhiễm: “Tiêu Chiến Vũ, là ai nói cho cậu biết Khâu Khai Sở đến tìm tớ? Tớ có cắm