CHƯƠNG 19: Hẹn ước cả đời
Tiêu Chiến Vũ hôn Diệp Nhiễm, hôn đến tham lam khát vọng.
Cậu ôm cô, tựa như người đi trên sa mạc gặp được nước, tham lam mà hôn cô từng tấc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Nhiễm cảm thấy mình giống như một con sơn dương, bị cậu bắt được, trở thành tù binh của cậu, cũng giống như búp bê Tây Dương bị cậu hung hăng ôm, xoa nắn, bị cậu dùng răng gặm hôn môi mình, dường như muốn hủy đi xương cốt của cô.
Loại động tác kịch liệt này khiến cô nuốt không trôi, nhịn không được mà kêu thành tiếng.
Thân thể cậu cứng đờ, lập tức ngừng lại.
Không ngờ rằng lại không thể khống chế bản thân mình, thân thể cậu cứng đờ đem chăn bao bọc cô lại, sau đó cách xa cô một chút.
Cậu khàn khàn giọng lẩm bẩm: “Thật xin lỗi, suýt chút nữa nhịn không được.”
Cô bị bệnh, cậu không muốn nhân lúc nhà cháy mà hôi của, không muốn đang lúc cô đang suy yếu mà khi dễ cô nhưng mà lại nhịn không được.
Vừa nãy suýt chút nữa đã vượt lôi trì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhớ tới tình huống vừa nãy, trong đầu cậu hỗn độn, thân thể cũng hơi mất tự nhiên.
Ngày thường Tiêu Chiến Vũ đều là tùy tâm sở dục, một người bá đạo như cậu, làm việc gì cũng sẽ không quan tâm đến dáng vẻ của người khác.
Khó khi nào mà thời điểm mấu chốt như vậy cậu lại có thể nhịn xuống.
Diệp Nhiễm cắn môi, nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng vươn tay ôm lấy eo cậu, tựa đầu vào ngực cậu.
“Tớ sợ cậu bị lây bệnh.” Cô nhẹ nhàng nói.
Tiêu Chiến Vũ rất ngạc nhiên, cậu cho rằng cô sẽ nổi giận với cậu, không ngờ rằng cô lại ôm lấy mình.
“Hận không thể bị cậu lây bệnh.” Cậu ôm lại cô, dùng sức mà ôm lấy, lúc sau nhịn không được mà ôm hôn lên mũi cô một cái, nhẹ nhàng nói.
Diệp Nhiễm tựa vào ngực cậu, không nói gì nữa.
Ban đầu khi có được kí ức của Diệp Nhiễm, cô sẽ không xem bản thân mình là Diệp Nhiễm, cô chỉ là đang xem chuyện xưa của người khác, dựa theo yêu cầu nhiệm vụ mà làm theo.
Nhưng mà hiện tại, cô chậm rãi tiếp nhận hỉ nộ ái ố của Diệp Nhiễm, bắt đầu có các loại cảm xúc của thế gian này. Thậm chí là bây giờ, khi bị bệnh, cô còn có cảm giác yếu ớt, theo bản năng mà dựa dẫm người khác.
Cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Hệ thống yên tĩnh hiện lên trong đầu, đem tiến trình nhiệm vụ nói với cô.
Tiến độ thay đổi cuộc đời đã từ 40% lên 50%, tiến độ giành lấy tình yêu đã từ 30% lên đến 42%.
Tất cả đều rất thuận lợi.
Diệp Nhiễm lo lắng rằng Tiêu Chiến Vũ sẽ bị cô lây bệnh, dù gì đây cũng là bệnh cảm, nhưng thân thể Tiêu Chiến Vũ rất tốt, không có bị lây bệnh, điều này khiến cho Diệp Nhiễm yên tâm rất nhiều.
Ngày này, Diệp Nhiễm cũng cảm thấy thân thể tốt hơn hẳn, cũng không suy nhược như trước đây, cô nghĩ phải về nhà rồi.
Từ dáng vẻ ấp a ấp úng của Trương Dũng cũng biết nhà họ Diệp cũng chẳng quan tâm gì cô, cũng không còn cách nào khác, bây giờ cô vẫn là con gái nhà họ Diệp, hộ khẩu cũng ở đó, trước khi thi đại học, hi vọng thời gian cuối cùng ở đó mọi chuyện đều thuận lợi.
Tiêu Chiến Vũ lại lôi kéo cô đi đến cửa hàng, giúp cô mua vài bộ đồ.
Diệp Nhiễm ngăn cậu lại: “Tớ không cần.”
Tiêu Chiến Vũ: “Sao vậy?”
Diệp Nhiễm mở to đôi mắt trong trẻo, an tĩnh nhìn cậu: “Nếu tớ cần, tự mình sẽ mua thôi, tớ có tiền để dành.”
Tiêu Chiến Vũ ngắt lời cô: “Là 400 tệ tiền làm công kia sao?”
Bị Tiêu Chiến Vũ vạch trần nên cô hơi lúng túng, nhưng không có chút chật vật nào, cô thản nhiên nhìn cậu: “Đúng vậy, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng là tớ tự mình làm ra, tớ đã tạo một quyển sổ tiết kiệm rồi, nếu muốn, tớ sẽ dùng tiền đó mua quần áo.”
Ánh mắt Tiêu Chiến Vũ dời xuống dừng ở trên người cô.
Áo khoác của Diệp Nhiễm là áo khoác kiểu cũ, cô gái mỗi năm đều lớn lên, mặc một chiếc áo khoác cũ có chút chật chội. Đến nỗi cái áo khoác này là kiểu của người già, cũng không biết nhặt được ở đâu, tóm lại nhìn không giống áo mà con gái tuổi này nên mặc.
Đương nhiên Diệp Nhiễm cảm nhận được ánh mắt đánh giá của cậu: “Tuy rằng kiểu dáng quần áo này không đẹp lắm nhưng vẫn có thể mặc, hơn nữa tớ chỉ mới cấp ba, có thể mặc được là tốt rồi, tại sao phải chú ý nhiều như vậy? Với thân phận hiện tại của tớ, nếu quá chú ý, ngược lại người khác sẽ cảm thấy lạ.”
Tiêu Chiến Vũ nhướng mày hỏi ngược lại: “Cái gì gọi là thân phận hiện tại, cậu là con gái của thầy giáo, chẳng lẽ dùng thân phận quang minh chính đại như thế này mau một bộ đồ mới không được sao?”
Diệp Nhiễm không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng mấp máy môi.
Cậu thật tốt với cô, bọn họ đang là bạn bè nhưng Diệp Nhiễm cũng có giới hạn của mình.
Bọn họ cũng không thể vừa tiến thêm một bước thì cô liền nhận nhiều quà từ cậu, bất luận là quan hệ gì, vẫn là không tốt đối với sinh hoạt của cô ở nhà họ Diệp.
Tiêu Chiến Vũ nhìn dáng vẻ quật cường của cô, đau lòng, thở dài bất đắc dĩ, nhượng bộ nói: “Tớ tặng cậu một cái áo khoác được không?”
Bây giờ trời lạnh, dưới ánh mắt của mọi người, loại áo khoác hiện tại và loại trước kia mọi người mặc không giống nhau. Những áo khoác mới này kiểu dáng mới mẻ độc đáo, mềm mại, rất nhiều cô gái đều ao ước có được cái áo