Lục Mạn Nhu thật sự là bị chuốc say đến độ không biết gì, mặc cho người nào đó hết ôm rồi lại vác như bao tải.
Đến cửa biệt thự, cô nhướng mắt lên trông thấy chỗ này rất quen.
Trong tiềm thức phát hiện ra đây là biệt thự có tiểu bạch kiểm cô không muốn về nhất.
"Thả tôi ra, tôi không muốn về đây!" Cô cựa quậy lấy tay đánh mạnh vào lưng Cố Gia Vận.
"Ưmm..!!" Người phụ nữ này ra tay thật mạnh, cậu liền lấy tay phát mấy cái vào mông cô lại hỏi:
"Tại sao không muốn về?"
"Kẻ chán sống nào dám đánh mông bà, bà liều mạng với mày." Lục Mạn Nhu vừa hét vừa vùng vẫy, chân quẵng giày văng chiếc đông chiếc tây.
Cố Gia Vận cũng bực cô lắm rồi liền ôm nhanh vào phòng khách ném cô lên sopha, dùng miệng bịt kín cái miệng nhỏ của cô lại.
"Tôi hỏi tại sao không muốn về đây?"
Hỏi xong liền thấy cô thở dài:
"Về lại gặp tên nhóc con đó, giọng điệu hắn khó ưa lắm, không muốn về, không muốn chịu trách nhiệm."
"Cô gọi ai là nhóc con?"
Cậu lại tiếp tục hôn xuống, cách hôn có chút hung hăng, nhưng kỹ thuật hôn thật sự là lần đầu trải nghiệm, sau đó cứ thế mà nhắm nháp đôi môi đỏ ửng kia, hết hôn kiểu này lại đổi sang kiểu khác vẫn không thấy thoả mãn.
"Um..!! Có biết hôn không vậy? Gặm như cẩu gặm xương vậy!" cậu bị đẩy mạnh ra.
"Cô nói ai là cẩu!"
Lục Mạn Nhu nhíu mày, cô cố gắng mở mắt to ra xem người nào đang quát cô thế kia.
"Tôi nhận ra cậu rồi, tên trai bao khó ưa, cậu mau mau xuống khỏi người tôi." Vừa nói vừa tiếp tục đẩy.
Người phía trên không hề lay động mà nhìn cô chăm chú.
"Ghét tôi thế sao? Tôi đã nói gì cô quên rồi à!"
Lục Mạn Nhu ngơ ngác, hắn đã nói gì nhỉ? Cô làm gì quan tâm hắn đã nói cái gì chứ.
Sau đó liền gật đầu rất thành thật.
"Quên rồi, rãnh thì nhắc lại đi." Giọng điệu không hề xem người nằm trên ra gì.
Cố Gia Vận trước giờ lời nói của cậu đều đáng giá, hiện tại người phụ nữ này lại không nghe lọt tai.
Cảm giác bị xem thường đúng không dễ chịu.
"Tôi không thích người phụ nữ của mình suốt ngày say xĩn, nhắc lại lần cuối."
Lục Mạn Nhu nằm dưới, mắt lim dim, thấy người kia đổ cả mồ hôi không biết vì nóng quá hay nóng giận, cổ cứ chạy lên chạy xuống, cô lấy tay trêu vào đó, liền bị tay Cố Gia Vận hất ra.
"A..!! Thật hung dữ."
Cô cũng nheo mắt lại nói chậm từng chữ:
"Tôi thích uống rượu, cậu quản được à! Lấy tư cách gì quản tôi? Hửm?" Vừa nói vừa đưa ngón tay thối khiêu khích cậu.
Cố Gia Vận tức đến bật cười, nụ cười này mang rất nhiều hàn ý.
Lục Mạn Nhu cũng ra đời kiếm ăn, cũng biết nhìn sắc mặt người mà đánh giá, cô cảm thấy mình chọc phải tên nguy hiểm rồi, bản năng muốn chạy, nhưng cô bị giữ rất chặt.
Sau đó nghe cậu ta nói:
"Đúng là hiện tại không có tư cách, có người sớm đã muốn quỵt nợ, không chịu trách nhiệm với tôi đúng không? Vậy làm cho đến khi nào chịu thì thôi..!"
Nói xong cậu vác cả người về phòng.
"Tinh Đằng.! Cậu mau bỏ tôi xuống, tên trai bao khốn kiếp bỏ tôi xuống.! Cậu dám làm gì tôi, ngày mai lập tức huỷ hợp đồng."
"Chuyện đó ngày mai còn sức thì tính."
...
[...]
Cả một đêm chiến đấu, từ lúc say cho đến lúc tỉnh.
Lục Mạn Nhu đã xin tha không biết bao nhiêu lần, nhưng người kia như trâu điên uống phải thuốc không hề buông tha cô.
Cậu phải chứng minh chữ "yếu" mà cô nói với cậu không có một chút liên quan nào.
Hôm nay đã trưa lắm rồi rồi, dì Thiền gõ cửa mấy lần cũng không tiếp tục làm phiền.
Dì lắc đầu cười khổ tủi trẻ sa đoạ, để lại tin nhắn rồi rời khỏi.
Cố Gia Vận là người dậy trước, do âm thanh điện thoại ngoài cửa làm phiền.
Cậu rất khó chịu, đi thẳng ra cửa,