Tại tầng mười bảy công ty Lục Thị
"Hải tiểu thư thông cảm, không có hẹn trước tôi không thể giúp cô."
Hải Niệm là ai chứ, trò mèo miễn tiếp này chắc chắn là bạn cô đưa ra để không muốn tiếp cô đây.
Cô mặc kệ lễ tân cản bước, liền xông thẳng đẩy cửa mà vào.
"Lục tổng, tôi xin lỗi, tôi không thể ngăn được Hải tiểu thư."
Lục Mạn Nhu nhìn phớt qua Hải Niệm rồi nói với thư ký: "Được rồi, cô ra làm việc của mình đi."
Thư Ký nghe xong thở phào nhẹ nhõm quay ra đóng cửa lại.
Hải Niệm biết nhỏ bạn cô còn đang giận, nên liền xuống nước chạy đến cạnh bên.
Nào là xoa, nào là bóp vai cười hì hì bên tai.
"Thôi được rồi, tha cho tớ đi được không, là lỗi của tớ.
Không phải cậu vẫn nguyên vẹn ngồi đây sao, có mất gì đâu nào."
Lục Mạn Nhu "hừ" nhẹ một cái.
Cô mất cái gì chắc cậu ta không đoán được à.
Sau đó đặt bút xuống đi lại bàn trà.
Hải Niệm biết bạn mình hả giận rồi liền tung tăng chạy theo.
Cái nết ngày nào liền quay trở lại, không sợ chết mà hỏi:
"Tóm lại đêm đó đã xảy ra chuyện gì mà cậu mất tích đến hôm nay mới chịu xuất hiện." Cô vừa hỏi vừa lấy chân đẩy đẩy chân Lục Mạn Nhu.
"Không xuống giường nổi nhiều ngày luôn à!"
Có người nghe xong liền nhớ lại, cũng chỉ một buổi sáng, thể lực cô không yếu đến nổi nằm liệt giường.
"Cậu xong việc có phải liền vô tình đuổi người không? Tớ có đến biệt thự ngoại ô tìm cậu nhưng không thấy ai, kể cả tên trai bao đêm đó."
Lục Mạn Nhu chỉnh lời:
"Đừng gọi trai bao này trai bao nọ, người ta có tên.
Cậu ấy tên Tinh Đằng."
Hải Niệm nghe xong nhướng mày: "Ồ..ồ..! Tinh Đằng, biết rồi tên Tinh Đằng chứ gì." Giọng điệu có chút tìm tòi quan sát thật kỹ nét mặt của bạn mình.
Có thay đổi nha, tươi hơn nhiều luôn là khác.
Xuân sắc hừng hực.
"Mà tớ nói này, đêm đó tuy tớ đã say thật rồi, nhưng mà vẫn còn nhớ đôi chút, tên Tinh Đằng này tớ cảm nhận cậu ta nhìn tớ không thiện cảm, giống như tớ là bạn xấu dạy hư cậu vậy đó."
Lục Mạn Nhu nghe xong đột liền nhớ lại.
Cậu ấy đã nhắc nhở cô nhiều lần, không được uống rượu nhưng cô không hề để tâm mấy.
"Tớ thấy đúng mà, tớ cũng nên cai rượu."
Hải Niệm nghe xong liền phun ngụm trà vừa uống vào:
"Tớ vừa nghe chuyện cười à! Con sâu rượu như cậu đã nát rượu nhiều năm thế giờ lại vì điều gì mà làm lãng tử quay đầu."
Nghĩ nghĩ lại nhích lại gần Lục Mạn Nhu nói tiếp:
"Không được, nếu cậu cai rượu thành công, tớ liền mất một mối lớn sao!"
"Mặc kệ cậu."
Hải Niệm hôm nay đến đây còn một việc quan trọng cần bàn.
Bọn họ có lên kế hoạch cho một chuyến dã ngoại cuối tuần sau, để đón Ngữ Tịch đi công tác về nước.
"À, tớ còn nghe nói, Ngữ Tịch có dẫn về thêm một người, là bạn học cũ trước kia của cậu ấy, gia thế ở thành phố này rất hiển hách."
Lục Mạn Nhu cũng ừ hử cho qua, cô không quan tâm lắm những người ngoài lề.
"Tớ sợ là hôm đó không đi được rồi, vì phải đi khảo sát ở ngoại ô."
Hải Niệm thật sự tiếc nuối: "Lần nào cũng đủ mặt ba đứa, lần này thật là.."
"Các cậu cứ tụ họp vui vẻ." Nói xong cô nhìn đồng hồ.
Cũng hết việc rồi, cô được tan làm.
Thường thì sẽ ngồi ở đây thêm thời gian, xem còn có gì xót lại để làm nốt luôn không sau đó sẽ về căn hộ gần bên nghỉ ngơi.
Đôi khi buồn chán sẽ đến nhà Hải Niệm uống vài ly.
Hôm nay lại khác cô phải đi đón người và về nhà sớm.
Lái xe trên đường, hít thở không khí và ánh nắng buổi chiều tà.
Chiếc xe lăn bánh xuyên qua những bóng cây những tia nắng ấm.
Đột nhiên Lục Mạn Nhu thấy cô hiện tại như đã bước qua một bước ngoặt mới.
Mặt trời sau lưng dần lặn xuống núi, xe vẫn hướng về nơi còn ánh sáng, trong đầu chỉ nhớ phải đi đón người, cần chuẩn bị những gì, có nên mua cái này cái kia không, bận rộn đến thật thoải mái.
[...]
Cố