Ngữ Tịch chạy nhanh đến chỗ Lục Mạn Nhu vỗ vai cô ấy một cái từ sau tinh nghịch nói:
"Này, không định giới thiệu người với tớ luôn à."
Lục Mạn Nhu rất bình tĩnh quay lại cô ngước nhìn biểu cảm của Cố Gia Vận trước sau đó mới yên tâm giới thiệu:
"Đây là hai người bạn thân của em, Ngữ Tịch còn người đang đi tới đằng kia là Hải Niệm chắc anh đã biết."
Cố Gia Vận gật đầu chào hai người đó.
Giới thiệu rất ngắn gọn:
"Tinh Đằng."
Ngữ Tịch nhìn Hải Niệm chỉ thấy cô ấy nhún vai một cái.
Đã bảo rồi mà, người của tiểu Nhu trên người cũng mang loại tố chất đặc thù của cô ấy, đó chính là trong sự lạnh lùng còn có thêm kiêu ngạo trời sinh.
Ngữ Tịch đánh giá xong liền ngộ ra chân lý, thì ra là vậy, họ cùng tần số nên vừa gặp đã dính lấy nhau luôn.
Sau đó tất cả không ai nói gì.
Để không khí không quá gượng gạo Hải Niệm đương nhiên là người lên tiếng phá vỡ trước tiên:
"Đi.!! Đi đến kia tìm ngựa cưỡi thôi nào.
Đằng kia cũng đang có một nhóm chọn ngựa kìa, đông vui quá, chúng ta cũng đến đi, nghe nói ở đó có nhiều ngựa quý lắm."
Thế là bọn họ cùng nhau bước qua khu vực bên chuồng ngựa cao cấp.
Lục Mạn Nhu thấy nhiều ngựa đẹp mắt liền có chút sáng lên.
Cố Gia Vận làm gì bỏ qua biểu cảm đáng yêu đó của cô:
"Em rất thích cưỡi ngựa!"
Cô không hề che giấu sở thích của mình, liền gật đầu vừa chọn ngựa vừa ngâm nga:
"Gió thổi vạt áo tung bay, một tay cầm chắt dây cương, tay kia đưa lên đón nắng trời.
Cứ thế một đường đi thẳng, không hối hận không quay đầu."
Lời vừa dứt liền được đáp lại sau đó:
"Trước là vạn dặm sương mù, đường chẳng thiếu gian nan, chỉ cần biết là nàng, nguyện ngược gió băng rừng, dõi theo bóng người thương."
Lục Mạn Nhu đang vuốt vuốt lưng một chú ngựa, nghe xong lời hồi đáp, tay cô hơi ngừng lại, bóng lưng như hoá đá.
Người này sao ở đâu cũng có thể thả thính thế này.
Từng lời đều đáp đúng điểm giao động.
Dù tâm cô có hoá băng từ lâu, cũng đang dần có dấu hiệu tan chảy.
Cố Gia Vận trêu thế nào thì luôn có điểm dừng, cậu mà nói tiếp chắc chắn Nhu Nhu nhà cậu thẹn quá trở mặt ngay liền.
"Anh thấy đằng kia có con ngựa khá thích, anh lại đó xem thử."
"Umm!!" cô đáp nhẹ.
Dạo một vòng lại hữu duyên nhìn thấy con ngựa chú Út tặng mình năm đó.
Cậu lại gần vuốt vuốt lấy nó.
"Thì ra mầy còn ở đây!"
Chưa dứt lời thì có một bàn tay hất tay cậu ra:
"Đây là tôi đã chọn trước, đừng có mà sờ lung tung."
Cố Gia Vận rút tay về, ánh mắt sắt bén nhìn vào người bên cạnh, cậu vẫn chưa lên tiếng thì lại nghe nói tiếp:
"Nhìn tôi như vậy làm gì, cậu có biết con ngựa này quý cỡ nào không.
Nhìn tướng tá thư sinh, trang phục bình dân thế này cũng được đến khu vực này chọn ngựa à, cậu bé, cậu đi nhằm nơi rồi.
À! tôi biết rồi, cậu là thực tập chăn ngựa đúng không? haha."
Hắn cười to, hai người bạn đi cạnh hắn một nam một nữ cũng cười theo.
Người nữ đi lại định sờ lên mặt cậu, Cố Gia Vận lùi lại nheo mắt:
"Làn da thật đẹp, cậu em theo tôi còn có tương lai hơn đi chăn ngựa nhiều đấy, chị đây sẽ chiếu cố