Lúc Cố Gia Vận thức dậy thì trời cũng tối rồi.
Đầu và ngực cậu khá đau.
Môi khô nên cậu tìm nước bàn bên cạnh uống vào.
Một lúc sau mới phát hiện mình đang ở nơi đâu.
Y tá đến thăm đổi bình truyền nước cho cậu.
Cố Gia Vận liền hỏi:
"Người đưa tôi đến đây đi đâu rồi."
Y tá không vội trả lời, cô ta nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh mà đánh giá, gương mặt hơi nhợt nhạt do đang bệnh nhưng ngũ quan tinh tế, đường nét lại đáng yêu vô cùng khiến người vừa nhìn là có thiện cảm, giờ lại đang ở một mình.
Con mồi tốt phải bắt lấy.
Cô ý tá với ngoại hình nóng bỏng, cúc áo còn cố tình không gài vài nút, lộ ra khe ng ực vô cũng quyến rũ.
Cô ta cứ mãi ngượng ngùng làm nhiều động tác đụng chạm nhưng lại không trả lời.
Cố Gia Vận liền nheo mắt lại, không khí thay đổi lập tức:
"Cô hiểu tôi hỏi gì không? Tôi hỏi lại lần nữa, người đưa tôi đến đây đi đâu rồi." giọng điệu cậu khi tức giận rất hung dữ, không hề quan tâm cô ta đẹp hay xấu.
Y tá mở to mắt, giật mình, hơi lùi lại vài bước, không ngờ người này mang một gương mặt đẹp cùng đáng yêu lại ẩn chứa tính khí như vậy, biết là không thể va vào cô ta liền thay đổi thái độ chuyên nghiệp nhanh như chong chóng:
"Dạ thưa ngài! Cô ấy vừa được gọi đi xem kết quả xét nghiệm của anh ở chổ bác sĩ rồi ạ."
Cố Gia Vận nghe xong như sét đánh bên tai.
Cậu chửi thề trong miệng, đầu óc rối bời, khi ngước lên vẫn thấy người kia còn chưa đi.
"Cút ra ngoài."
Nữ y tá liền nhanh chân bỏ chạy ra.
Con mồi này quá đáng sợ, cô nên chọn một con mồi khác vậy.
Y tá vừa đi ra khỏi cửa liền mắng, ngay sau đó còn vô tình đụng phải một người, cô ta xin lỗi, nhìn lên thì ra là cô gái ở phòng bệnh này.
Nhìn tổng quát cũng rất xinh đấy, nhưng cô cũng đâu kém.
Thật xui xẻo.
Lục Mạn Nhu: "???"
Sau đó cô nhìn cửa phòng, tuy cách âm tốt nhưng vẫn nghe được người bên trong quát ra, kêu ý tá cút.
Tính khí thật sự không dễ chịu nha.
[...]
Cố Gia Vận có một dự cảm chẳng lành, cố gắng hồi tưởng lại hết chuyện đêm qua tới giờ.
Ngoài cửa phòng có tiếng bước chân đến gần, rồi dừng lại một khoảng lâu không đi vào.
Lòng cậu càng lo lắng.
"Cạch."
Lục Mạn Nhu bước vào đặt phần cháo nóng ở lên bàn bên cạnh.
Cô im lặng ngồi trên ghế ở gần đó, tay lật xem từng trang tài liệu.
Được một lúc, cô đứng dậy kéo màng cửa ra xem bên ngoài, trời tối, trăng cũng đã lên.
Nhìn người trên giường bệnh vẫn còn ngủ say chưa tĩnh.
Lục Mạn Nhu đến bên cạnh tay vuốt phần tóc che trên mặt Cố Gia Vận rồi vỗ nhẹ má cậu.
"Đừng giả vờ, tỉnh dậy cho em."
Cố Gia Vận liền mở mắt ra, đôi mắt hơi mơ màng, môi mấp máy nhìn xung quanh một lượt hỏi:
"Em bỏ anh một mình ở đây, để người ta thừa cơ hội tấn công anh."
Lục Mạn Nhu: "..." em thấy khả năng phòng vệ của anh rất tốt mà.
"Được rồi, là lỗi của em, nhanh ăn ngồi dậy ăn lót dạ."
"Nhu Nhu! Anh lại tái phát bệnh rồi ngất xĩu à?"
Cô rất bình tĩnh đáp lời:
"Anh uống rượu bị đau bao tử kèm theo sốt cao mê man, nên em đưa anh đến đây.
Giờ không sao rồi, dậy ăn tí cháo đi."
Cậu đã cố tình hỏi đến bệnh nan y của mình, nhưng Lục Mạn Nhu không hề đáp vế sau.
Cố Gia Vận đột nhiên có chút căng thẳng.
"Anh thất thần gì thế! Hả miệng ra."
Cậu ngồi đó cứ mặc cô đút cho ăn, trong đầu vẫn đang nghĩ muôn vàng cách giải thích cho hợp tình hợp lý.
Làm sao đây Nhu Nhu của cậu quá bình tĩnh.
"Cố Gia Vận.."
Người nào đó đang thơ thẩn liền giật mình quay sang đáp:
"Hở..! Anh..!!"
Lục Mạn Nhu thấy cậu đột nhiên phản ứng mạnh, sặc liên tục, liền vuốt lưng cho cậu.
"Làm sao thế này, ăn từ từ thôi."
Đến khi cậu không còn ho thì