Căn biệt thự với phong cách khá xưa cách ngoại ô không xa.
Đây là nơi Lục Mạn Nhu dùng tiền tự tay kiếm được cùng mối quan hệ mà mua lại.
Nghe nói căn biệt thự này trước đây của một đôi vợ chồng di dân sau đó đấu giá để làm từ thiện, trong một dịp tình cờ cơ duyên mà cô đã sở hữu được nó.
Vừa bước vào đến bên trong liền nghe thấy mùi thơm từ phòng bếp bay ra khắp sân.
"Dì Thiền biết hôm nay con về đây ăn cơm nên đặc biệt nấu nhiều món tiếp đãi con có đúng không?"
Lục Hiểu Tinh vừa vào cửa thấy dì Thiền đem đ ĩa thức ăn ra liền đưa tay định bóc mấy miếng, dì ấy thấy liền đánh khẽ vào tay cô.
"Con bé này, còn chưa rửa tay, những món này không phải làm cho con."
"Không cho con, vậy cho ai? Nhà mình có khách quý à?" chị cô từ trước đến nay ít giao thiệp, đặc biệt không thích mời bạn đến nhà chơi, duy chỉ có đến hầm rượu của cô bạn thân nhất là nhiều.
Dì Thiền nhìn ra cửa, rồi lại nhìn sang cô đang rửa tay trong phòng bếp nói vọng ra:
"Thì hôm nay lại có người mới đến đó, đợt tên trước đó đúng không có tí phép tắc, không biết người đến tiếp theo đây sẽ trông ra sao."
Nhém tí nữa cô đã phun toàn bộ sữa mình vừa hớp một ngụm vào chưa kịp nuốt xuống rồi.
Hiệu xuất làm việc của chị cô nhanh, cô biết, không ngờ tới việc tìm một tiểu bạch kiểm mới cũng rất khá.
Thật bái phục.
Mấy chị bạn thân thật không buông tha mà, chưa đủ thời hạn, chỉ có thể đổi người, không thể đuổi người.
Ha ha chị cô thật sự gặp kiếp nạn rồi.
Nhắc người, người liền xuất hiện.
Ngoài cổng đã có tiếng nhấn chuông.
Lục Hiểu Tinh nhanh chân chạy ra mở cửa, hai mắt cô rất to và tròn, kèm độ hóng chuyện level max nên càng hiện rõ ý đồ trên mặt hơn.
Cửa vừa mở ra, đã thấy ngay đôi chân dài thẳng tấp, chưa kịp nhìn mặt cô đã Woa lên
"Chân đẹp nha!"
Sau đó không ngại ngùng gì nhìn người trước mặt từ trên xuống.
"Chị gái đúng có mắt nhìn, hàng tốt đây mà."
Người thanh niên đứng đó không nói lời nào chỉ hơi nhíu mày nhẹ, mặc cho cô gái trước mặt hết khen, lại quan sát, rồi lại đưa ra nhiều lời đánh giá.
Cậu vẫn đứng yên đó như pho tượng.
Lục Hiểu Tinh thấy thái độ của cậu ấy như vậy, liền thu liễm lại, cô tự thấy mình cũng hơi lố lăng rồi, sợ làm người của chị chạy mất nên đổi sắc mặt.
"A..!! Tới nhà là khách, mời vào mời vào."
Lúc này thanh niên gật đầu một cái, rồi đi thẳng vào trong.
Cô đứng sang một bên đột nhiên cảm thấy:
"Sao trông tôi giống người hầu ra đón cậu chủ đi làm về vậy nhỉ?" phong thái tên này cũng được phết.
Khi cậu ấy bước vào trong gian phòng, dì Thiền liền nghiêm túc tiếp đãi, sau đó kéo Lục Hiểu Tinh ra ngoài, nói vài lời để đuổi khéo cô đi.
"Con biết rồi, con có hơi quá đáng, chắc con làm cậu ấy sợ rồi." Nhìn thì có vẻ không giống sợ lắm.
"Con biết là tốt rồi, mau đi đi."
"Vâng."
Cô là người lanh lẹ, tính hơi tò mò, nên đôi lúc thể hiện quá đà, thật sự thì cũng không biết phải làm sao.
Người lần này nhìn kiểu gì cũng thấy có chút lạnh lùng.
Cậu ta như thế kết hợp với tính tình của bà chị già nhà cô, chắc hẵn cho tới ngày đổi người cũng không nói quá hai câu đi.
[...]
Dì Thiền