Lục Mạn Nhu hôm nay đã khoẻ lại đôi chút.
Cô trực nhớ ra chiếc hộp đựng khối ngọc thạch của mình đâu.
Ai đang giữ nó? Cô liền hỏi Tư Nhuệ viên Đế Vương Lục của cô đâu? Nhưng do tối hôm đó cô ngất xỉu cả hai người bọn họ sợ đến độ có để ý thứ kia đâu.
"Gọi đến khách sạn xem họ có giữ hộ không?" Tư Nhuệ nói với cô.
Lục Mạn Nhu lập tức gọi nhưng phía bên đó nói không ai thấy cả.
Cô nhắm mắt suy nghĩ một lúc.
Hôm đó cô ôm chiếc hộp trong lòng rất kỹ.
Lúc cô choáng váng thì vẫn không buông nó ra.
Cho đến lúc có một người đỡ lấy cô đầu tiên cũng tiện tay cầm chiếc hộp đựng ngọc đi rồi.
"Có người nhân lúc hỗn loạn em ngất xĩu đã mang nó đi."
Cố Gia Vận thấy cô thích món đồ đó như vậy cậu liền nói:
"Lúc anh đến đây, có kết giao với hai người bạn, tối hôm đó họ cũng có mặt, ở bên ngoài quan sát.
Để anh hỏi thử xem họ có nhìn thấy ai lấy không!"
Lục Mạn Nhu gật đầu.
Cố Gia Vận liền gọi đến cho Trình Tranh, lúc này mới phát hiện tên nhóc đó gọi cho cậu rất nhiều cuộc nhưng cậu làm gì có tâm trí bắt máy.
"Cuối cùng cũng liên hệ được anh.
Tôi nói anh nghe này hôm đó buổi tối, lúc vị tiểu thư kia ngất xĩu, tôi đã nhìn thấy một tên trộm dựt chiếc hộp trên tay cô ấy bỏ chạy.
Mấy hôm nay lại không gọi được cho anh."
Cố Gia Vận nhíu mày hỏi tiếp:
"Vậy anh ấy và cậu có theo dõi không?" Người Cố Gia Vận nhắc đến là vệ sĩ cấp cao ông phái bảo vệ riêng cho cậu.
Trình Tranh liền đáp: "Anh ta đương nhiên không rồi, anh ta nói chỉ phụ trách an toàn của anh, không có mệnh lệnh việc khác sẽ không xen vào.
Còn tôi thì khác, tôi biết vị tiểu thư đó và món đồ của cô ấy bị mất giá trị cỡ nào.
Nếu không thấy thì thôi, đã thấy phải giúp một tay chứ."
Cậu ta lại bắt đầu nói đủ thứ trên đời, nói dài dòng vấn đề ra.
Cố Gia Vận trầm giọng, chịu hết nổi thật:
"Kết...Quả..."
"À! Tôi tìm được nơi ở của tên đó rồi."
Hỏi xong Cố Gia Vận nói lại với Tư Nhuệ mọi việc và cho anh ấy vị trí.
Anh ta là thổ địa nơi này, có nhiều anh em và tai mắt.
"Tôi cho người đến nhà hắn xem sao.
Nhưng chỉ sợ qua mấy ngày hắn đã bán viên phỉ thuý cho bên chợ đen thì thật rắc rối."
[...]
Buổi tối tại khách sạn.
Lục Mạn Nhu đã khoẻ hơn, thật ra là do cô lần đầu mang thai lại bị ngén nặng hôm đó quá kích động nên mới ngất xĩu.
Tịnh dưỡng vài hôm đã khoẻ lại không cần ở bệnh viện quá lâu.
Cô ngồi xem ít tài liệu trên máy tính xử lý mấy con việc Thiệu Viễn đưa sang.
Cố Gia Vận ngồi gọt trái cây đút từng miếng cho cô.
Đút một miếng lại cứ hôn cô một cái.
Hôn không biết bao nhiêu cho đủ.
Lục Mạn Nhu đúng không tập trung làm việc được với người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng này.
Cô tạm xem như xong việc liền đóng máy tính lại, kéo mặt người nào đó sang hôn lại thật sâu một trận.
Cố Gia Vận vui vẻ đến