Cửa phòng được mở ra, một người đứng đó còn một người đang đọc sách trên giường, hai ánh mắt nhẹ nhàng chạm nhau.
"Còn chưa ngủ à?" Lục Mạn Nhu cất lời trước, lời lẽ có vẻ khá tự nhiên thoải mái, nhưng ai biết được nội tâm đang loạn cả lên.
Cố Gia Vận chỉ ngước nhìn một cái rồi cúi đầu nhìn vào trang sách đã đọc nửa giờ chưa xong của mình, cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp lời:
"Đọc sách, xong chương sẽ ngủ."
"À!" Cô gật đầu cho có lệ rồi đi đến phía giường lớn bên còn lại, kéo chăn nằm xuống.
Mọi cử động đều rất đỗi bình thường.
Hơn mười phút sau.
Lục Mạn Nhu nhớ lại lúc sáng nói chuyện với tên nhóc này rất nhiều lời nhưng cậu ta không hề đáp, giờ thì hỏi câu nào đáp câu đó rồi lại không nói gì thêm.
Cô cố gắng hồi tưởng lại, lúc tuyển người mình có yêu cầu gì không? Nghĩ một lúc mới phát hiện thì ra lúc đó chỉ muốn qua loa có lệ trả nợ quỷ thần cho chúng bạn bè mà thôi, ai đâu nghĩ xa tới cớ sự ngày hôm nay.
Lục Mạn Nhu sáng nay lật xem lý lịch cậu mấy lần, gần như là muốn học thuộc cả rồi.
Trên đó có dòng chữ in đậm về tính cách rất thân thiện hoà đồng, thích pha trò vui vẻ mà, sao thực tế lại khác xa vậy.
Cô không ngủ được, cứ cảm thấy, chỉ là một cậu nhóc nhỏ hơn mình nhiều tuổi có gì mà phải ngại ngùng e thẹn.
Việc gì không nên làm cũng đã làm rồi sợ gì chứ.
Cô liền rút đâu ra can đảm lăn qua nhìn.
Nhìn chằm chằm, đánh giá trực diện.
Cố Gia Vận thấy được hành động táo bạo của vị nữ kim chủ cạnh bên liền nhém tí đánh rơi cả quyển sách.
Cậu nhớ đến chuyện tối đêm qua, cô ấy trong cơn say ép buộc cậu nhiều lần, cũng do cậu lòng không đủ kiên định trước sắc đẹp nên đã sa ngã vào vòng tay người.
Hôm nay cô ấy lại nhìn như vậy, không lẻ lại muốn.
Nếu thật vậy thì cậu nên làm gì.
"Khụ khụ!" cậu tự bổ não, tự ho lấy ho để.
Lục Mạn Nhu thấy vậy không có ý gì, định đưa tay vỗ lưng giúp, người ta liền né tránh cô như tránh tà.
"Cậu.." cậu hỏi thăm còn chưa ra cửa miệng thấy hành động khép nép né tránh, còn ánh mắt có chút đề phòng.
Cô liền cảm nhận ánh mắt tên nhóc này như muốn ám chỉ "cầm thú mau tránh ra vậy!"
Lục Mạn Nhu đành rút tay về:
"Cậu..
tên Tinh Đằng đúng không? năm nay hai ba tuổi?"
Nghe cô hỏi chắc là thông tin trên giấy tờ của bạn cậu, Cố Gia Vận không tiện tiếc lộ thân phận, sợ sẽ ảnh hưởng việc cậu là người thay thế.
Hiện tại cậu không đủ tiềm lực tài chính, ông cậu đã khoá nhiều nguồn khi cậu chọc giận ông rồi.
Nếu giờ nói ra sự thật làm nữ kim chủ đây nổi trận trở quẻ đồi bồi thường này kia thì cả đám cậu không biết tính sao.
Vì lo cho đại cuộc nên im lặng một thời gian rồi tính tiếp.
Thấy người ta trầm tư lại không đáp lời tiếp, can đảm của Lục Mạn Nhu lại bị giảm mạnh, cô cố gắng thử thêm lần nữa.
"Tôi tên Lục Mạn Nhu năm nay đã hai chín lớn hơn câu khá nhiều tuổi, cậu có thể gọi tôi là chị Mạn Nhu."
Lúc này Cố Gia Vận mới để quyển sách xuống nhìn sang, nét mặt không vui không buồn mà cất lời:
"Giấy tờ tôi là hai ba, nhưng tuổi thật