Edit: Phong Nguyệt
Xem ra, đích xác, không bình thường có cần phải báo cho lão gia và phu nhân không.
Ở giữa đoàn xe, Phong Kiêu lái xe, nheo nheo mắt.
Kỳ thật, liền chính anh cũng không rõ, vì cái gì một hai phải tự mình tới
thành phố C, thời điểm nhìn cái thiệp mời, lại đột nhiên sinh ra cảm xúc muốn gặp cô.
Phong Kiêu anh chưa bao giờ áp chế tính tình của mình, tâm đã hướng tới, liền theo ý tâm đi.
Đoàn xe chậm rãi rời đi, một chiếc Audi ngừng ở trước cửa tiểu khu.
Đường Cảnh nhìn đoàn xe, nghi hoặc, đại nhân vật nào lại tới thành phố C đây?
Bất quá, anh không nghĩ nhiều, lái xe tiến vào tiểu khu.
Mà ở phía sau Đường Cảnh, một chiếc xe hơi màu trắng, cũng lái vào tiểu khu.
Sau khi Đường Cảnh lên lầu, trên xe hơi màu trắng, một người phụ nữ mang
kính râm bước xuống, cô ngẩng đầu lên cử chỉ hết sức tao nhã, mày nhíu
lại.
Nếu nhìn kỹ, là có thể phát hiện, người này đúng là hồng biến nửa bầu trời Đại minh tinh Hứa Lộ.
Mở kính râm xuống, cặp mắt của Hứa Lộ, tràn ngập tò mò.
Gần đây cô muốn hẹn gặp Đường Cảnh, nhưng anh luôn lấy cớ là bận, không rảnh.
Hôm nay cô cố ý đi tìm anh, vừa lúc nhìn đến vẻ mặt vội vàng đi ra của anh, Hứa Lộ nhất thời tò mò, liền đi theo.
Cô lên lầu, bước chân không tiếng động, liền nhìn đến Đường Cảnh ngừng ở lầu ba, gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, lộ ra gương mặt kinh diễm của Đường Hạ.
Vẻ mặt của Đường Cảnh chuyển thành nhu hòa, “An Mộc.”
An Mộc?
Hứa Lộ nghi hoặc ngưng mi.
Gần đây trên mạng rất ồn ào, cô biết An Mộc chính là vai chính trong chuyện tranh đoạt tài sản.
Chỉ là…… Đường Cảnh vì cái gì không kêu Đường Hạ mà lại kêu An Mộc chứ?
Đường Cảnh tiến vào phòng, Hứa Lộ bị nhốt ở bên ngoài.
Cô nhìn bên trong, kinh ngạc ngưng mi, cầm lấy di động, mở ra ảnh của An
Mộc, tinh tế đi xem, đôi mắt của cô bỗng nhiên sáng ngời.
Khóe
môi lộ ra nụ cười trào phúng, a, quản ngươi là An Mộc hay là Đường Hạ,
dám cùng Hứa Lộ ta tranh đàn ông…… Vậy đừng trách ta không khách khí!
——*——
Giờ phút này, Phong gia.
Phong Anh Hùng tức giận trực tiếp đem văn kiện ném tới trước mặt của Phong Tử Khiêm, “Nghiệt tử! Ngươi nói cái gì?”
Vẻ mặt của Phong
Tử Khiêm yếu ớt, lần đầu tiên thấy tính tình của cha nóng nảy như vậy, nhịn không được thấp giọng giải thích: “Cha, kỳ thật, vốn
dĩ cái này là của cô ấy, trả lại cho cô ấy……”
“Ngươi đứa nhỏ này
còn không mau câm miệng!” Tô Mỹ Huệ hét lớn một tiếng, ngăn cản Phong Tử Khiêm nói, nhìn về phía Phong Anh Hùng, “Lão công, ngươi đừng trách Tử
Khiêm, Tử Khiêm từ nhỏ tính cách đơn thuần, trời sinh tính thiện lương,
khẳng định là An Mộc cô ta mê hoặc Tử Khiêm!”
Phong Tư Nguyệt
tiếp lời: “Chính là, cái tiểu kỹ nữ kia cũng quá giả bộ đi! Ai biết tâm
tư cô ta sâu như vậy, thế nhưng ẩn dấu nhiều năm như vậy! Cha, hiện tại
làm sao bây giờ?”
Phong Anh Hùng hừ lạnh một tiếng, “Làm sao bây giờ? Ngươi đừng quên, hiện tại chúng ta vẫn là người giám hộ của cô ta……”
Ánh mắt của Phong Tư Nguyệt sáng lên, “Ba, ý tứ của cha là, chỉ cần diệt
trừ cô ta, cổ phần của cô ta, đến lúc đó vẫn là của chúng ta?”
Phong Anh Hùng nghe nói như thế, nhíu mày lại, hừ lạnh một tiếng, “Nếu có thể diệt trừ cô ta đã sớm đã diệt trừ rồi! Chúng ta không thể có liên quan
với xã hội đen, ngươi không phải không biết!”
Phong Tư Nguyệt thất vọng cực kỳ.
Đúng lúc này, di động của Phong Anh Hùng vang lên. Ông nhíu mày, không kiên
nhẫn nghe điện thoại, người bên kia điện thoại, truyền đến một giọng nói đã thay đổi, “Phong tiên sinh, ta có cái phát hiện, tin tưởng ngài nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú.”
Nghe đối phương nói xong, vẻ mặt của Phong Anh Hùng hết sức kinh ngạc, tiếp theo lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn,
“Không nghĩ tới thế nhưng là cô ta!”