Editor: Quỷ Quỷ
Sắc mặt An Mộc lập tức sa sầm xuống.
Việc cô đến trường ngày hôm nay, rốt cuộc là ai tiết lộ cho đám paparazi?
Cô xuất quỷ nhập thần, mang hai thân phận, cho nên đến nay nếu không phải
cô cố ý xuất hiện trước truyền thông, hình tượng An Mộc này chưa bao giờ bị ai phát hiện.
An Mộc đang trầm tư thì có người nói chuyện.
Hứa Lộ nhìn An Mộc, lời nói mang theo ý cẩn trọng, “An tiểu thư, theo lý
thuyết tôi là người ngoài, không nên xen vào chuyện của người khác, tôi
xem cô như em gái trong nhà, tuy chuyện tranh đoạt tài sản là chuyện của nhà họ An, nhưng đây là hai chuyện khác nhau…..Nhất là nếu sau này
chuyện cô là Đường Hạ bị truyền ra ngoài, hình tượng của cô cũng sẽ bị
ảnh hưởng, dù sao cũng rất…..Nếu cô kết hôn với Đường Cảnh, sẽ gây ra
ảnh hưởng vô cùng….”
Hứa Lộ nói ra mấy câu này, mấy ngươi trong phòng khách lập tức im lặng.
An Mộc ngẩng đầu, thấy bà Đường đang nhìn cô, ra vẻ hiểu biết, “An Mộc,
cho dù cháu không lo lắng cho nhà họ An, cũng nên nghĩ đến nhà họ Đường, nhà chúng ta ở C thị nhiều năm chưa bao giờ có bất kỳ tai tiếng nào!”
An Mộc nhíu mày.
Đảo mắt qua Hứa Lộ, lúc bà Đường và Đường Cảnh không để ý, trong mắt cô ta toát ra vẻ đắc ý.
Hơn nữa bà Đường đối với cô từ đầu đến chân đều không hài lòng.
Trái tim An Mộc trùng xuống.
Trước đây, bà Đường rất thích cô, nhưng vì sao khi cô vừa trở về, bà Đường lại trở nên vô nghiêm khắc đến vậy?
Đường Cảnh cau mặt lên tiếng, “Mẹ, Hứa Lộ, hai người…”
“Vậy ý của mợ….” An Mộc cắt ngang Đường Cảnh, đứng bật dậy.Cô biết, chính mình hẳn nên vững vàng, nhưng Hứa Lộ đã thành công chọc cho cô tức giận.
An Mộc cô từ giây phút rời khỏi nhà họ Phong, sẽ không bao giờ nhún nhường cam chịu bất luận kẻ nào gây khó dễ, cho dù đó là bà Đường cũng không
ngoại lệ!
An Mộc nhếch khóe môi, lạnh lùng châm chọc, “Anh ta đánh cháu nên cháu phải chịu sao?”
Cô
nhìn thẳng vào bà Đường, “Mợ, ý của mợ là vậy?”
Bà Đường bị hành động này của cô khiêu khích, tức giận nói, “An Mộc, sao
cháu lại nói vậy? Chúng ta đang bàn luận, là nói đến chuyện này bị phóng viên chụp được, cháu….”
“Bàn luận mà mợ có thể để một người ngoài tùy tiện phán xét hành vi của cháu không đúng, đây là cách bảo vệ cho cháu sao?”
Bà Đường tức giận đến hít thở không thông.
Đường Cảnh vội vàng tới đỡ bà Đường nói, “An Mộc, em bớt nói vài câu đi.”
An Mộc nhìn Đường Cảnh, ánh mắt lạnh lẽo, “Thật ngại quá, con người em
không chịu được khi bị chỉ trích, nhất là…..từ một người ngoài.”
Nói xong cô liếc mắt về phía Hứa Lộ, ý ám chỉ cô vô cùng rõ ràng.
Hứa Lộ đứng lên, vẻ mặt bất đắc dĩ, ra vẻ rộng lượng không chấp nhặt trẻ
con, “Là lỗi của tôi, mọi người đừng ầm ỹ nữa, tôi không nên xen vào
chuyện của người khác, An tiểu thư đừng làm bác Đường tức giận, bác ấy
bị huyết áp cao, tức giận thường xuyên không tốt cho sức khỏe.”
“Ồ, Hứa tiểu thư, kỳ thật tôi không hiểu nổi, rốt cuộc là loại công việc gì mà cô phải đến tận đây để thảo luận? CHẳng lẽ thời gian của các người
tại công ty không đủ? Hay phải nói rằng,….cô thực sự rất thích cái nhà
này?”
An Mộc vừa nói, Đường Cảnh lập tức mở miệng, “An Mộc, Hứa Lộ là khách, không được vô lễ như vậy.”
An Mộc quay đầu, nhìn thoáng qua Đường Cảnh, tươi cười trên mặt rét lạnh
hơn băng, “CHắc anh đã quên, em cũng là khách của nhà họ Đường.”