Edit: Phong Nguyệt
An Mộc dừng một chút, nghiêng đầu, cười tủm
tỉm mở miệng, “Phong bá phụ hà tất lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Đầu
tiên, nếu bác muốn rút vốn, thực tốt, cháu sẽ coi tình hình cổ phần của
công ty, toàn bộ mua vào.”
Rõ ràng đã nghèo cái gì đều không có,
muốn mua cổ phần của Phong Anh Hùng, ít nhất cần một trăm triệu bốn năm
ngàn, nhưng những lời này của An Mộc, lại nói rất nhẹ nhàng.
Cô một cái người cũng không có, có thể xuất ra một trăm triệu một ngàn vạn, khẳng định là Đường gia ở sau lưng đầu tư.
Lúc này Phong Anh Hùng rời đi, không phải đem An Thị giao cho vào tay cô?
Lông mày của Phong Anh Hùng ngưng lại, không đề cập tới lời này.
An Mộc tiếp tục mở miệng, “Hơn nữa, ai nói ta phải làm chủ tịch?”
Mặt mày của cô đảo qua, chậm rãi mở miệng, “Ta đề nghị tuyển chủ tịch, mọi
người như ở đây đã thấy, đẩy ra một người có tư cách, năng lực tất cả
phải là người tốt nhất.”
Những lời này rơi xuống, phòng họp như cũ không có người nói chuyện.
An Mộc cười, mi mắt cong cong, cặp mắt phượng, lộ ra ý thích, “Các vị thúc bá không cần khách khí, ta mới đến, cái gì đều không quen thuộc, các
người muốn tuyển ai đây?”
Chúng: Chúng ta không phải là người ngu ngốc! Liền tính tuyển ra có ích lợi gì, ngươi một người có cổ phần,
liền đại biểu phần lớn ý kiến của mọi người!
An Mộc buồn rầu xoa
xoa trán, “Ta thật sự đối với công việc của công ty đều không hiểu lắm,
bất quá nếu các người không mở miệng nói, như vậy ta đề cử chú Thẩm, các người nói thế nào?”
“Ta không đồng ý!” Phong Anh Hùng đầu tiên phản đối.
An Mộc ý cười nhẹ nhàng, “Thật không tiện, phản đối không có hiệu quả.”
Chúng:……
Nói xong, cô trực tiếp đứng lên, ánh mắt nặng nề, “Chủ tịch ngày sau của An Thị, chính là chú Thẩm, có ý kiến thì giữ lại, tan họp!”
Nói xong, cô liền đi ra ngoài.
Phía sau, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đuổi theo cô, dở khóc dở cười
mở miệng, “Mộc Mộc, cháu cường ngạnh như vậy, liền không lo lắng nhân
viên công ty phản đối sao?”
An Mộc quay đầu lại, cười lộng lẫy, “Chú Thẩm, đây là trách nhiệm của chú.”
Chú Thẩm:……
An Mộc thở dài, “Mấy năm nay, chú làm thủ hạ của Phong Anh Hùng đã chịu
không ít thiệt thòi,
hiện tại cho chú một cơ hội, phản kích đi.”
Chú Thẩm:……
An Mộc liền như vậy…… Rời khỏi An Thị.
Nói thật, An Mộc lựa chọn như vậy, cũng không thể làm gì.
Năm mười tuổi, đời người chỉ tạo hình người một lần, cô vẫn luôn ở Phong
gia đấu trí đấu dũng, sau đó liền dành thời gian học tập kỹ năng diễn,
đến nỗi quản lý công ty gì đó, cô chưa từng học qua.
Cô biết chính mình có bao nhiêu cân lượng, cũng không biết cái sự việc gì cô đều tự mình gánh hết.
Tương lai mấy năm nay của cô, muốn đi học ở kinh đô, cô muốn đi đóng phim các nơi trên cả nước, quản lý An Thị, đích xác không có thời gian.
Từ tầng cao nhất xuống dưới, nhìn An Thị của cha, khóe môi An Mộc cong
lên: Cha, hôm nay rốt cuộc con đã làm cho An Thị nở mày nở mặt rồi.
Cô xoay người, hướng cửa mà đi.
Đi tới, đột nhiên từ phía sau nghe được tiếng kêu của Phong Tử Khiêm truyền đến.
Bước chân của An Mộc dừng lại, quay đầu lại, nhướng mày.
Phong Tử Khiêm chạy đến trước mặt cô, nhìn cô, sau đó mở miệng, “Đường Hạ……”
“Xin gọi ta là An Mộc.” An Mộc đánh gãy lời nói của anh.
Phong Tử Khiêm khó khăn sửa giọng, “An Mộc, về sau ta sẽ đối với cô thật tốt, ta……”
An Mộc không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của anh, “Anh đến tột cùng muốn nói gì?”
Phong Tử Khiêm thở dài, hơi có chút ý của kẻ phong lưu: “An Mộc, ta biết
trước kia ta đối với cô không tốt, làm cô vì yêu mà sinh hận, cô cũng là vì quá hận ta mới làm như vậy, An Mộc, ta quyết định, ta không từ hôn,
cô như cũ vẫn là vị hôn thê của ta.”