Edit: Phong Nguyệt
An Mộc mở to hai mắt nhìn.
Cô vạn lần không nghĩ tới, Phong Kiêu sẽ nổi giận với Phong Anh Hùng và Phong Tư Nguyệt!
Thật sự là làm người khác quá kinh ngạc!
Phong Kiêu người này, thật đúng là lục thân không nhận a(lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận).
Bất quá……
Khuôn mặt nhỏ của An Mộc đỏ lên, vì cái gì cô cảm thấy Phong Kiêu, như vậy rất đẹp trai ~
Vươn tay, sờ mặt chính mình, lúc này mới đứng dậy, nhưng vừa mới làm mấy
động tác, liền nhận ra có chỗ không thích hợp, quay đầu, liền đối mặt
đối với một đôi mắt đào hoa hài hước.
An Mộc lập tức hoảng sợ, hai tay chống xuống, người liền lùi về sau.
Đáng tiếc, sau lưng lập tức bay lên không, cô lập tức múa may đôi tay, “A a a!”
Tiếp theo, hai cánh tay hữu lực, liền bắt được tay cô.
Giờ phút này, An Mộc bởi vì hoảng sợ lùi về sau động tác có chút lớn, hơn
phân nửa cái mông đang ở trạng thái lơ lửng trên không, hai tay của cô
nắm chặt cánh tay của Phong Kiêu, lúc này mới ổn định thân thể. Sắc mặt
của An Mộc lập tức hồng lên, “Chú nhỏ, cảm ơn.”
“Không cảm ơn.” Giọng nói của anh trầm xuống, nói xong câu đó, khóe môi cong lên, nụ cười tà ác hiện ra.
An Mộc chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên.
Thằng nhãi này cười, cũng có sức mê hoặc đó!
Còn chưa phục hồi tinh thần, liền cảm thấy cánh tay buông lỏng, sau đó……
Phanh!
An Mộc đặt mông ngồi dưới đất.
Xoa mông mình, An Mộc trợn mắt há mồm, tiếp theo lửa giận xông lên đại não.
Cô lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Phong Kiêu rống to: “Chú, chú, chú làm gì buông tay?”
Anh nghiêng người, hai tay để ở sau đầu, làm lộ ra hình dáng trên khuôn
mặt, hình dạng cứng rắn, lại là tướng mạo 360 độ không góc chiết.
Nhưng cho dù lớn lên đẹp, giờ phút này An Mộc xem ra, cũng như là cái ác ma!
Anh mở miệng, “Ta đã nói rồi, không cảm ơn.”
An Mộc:……
Đây là cái cái logic gì!
Nói không cảm ơn, cho nên liền không giữ chặt cô?
An Mộc hừ lạnh một tiếng, quyết định không cùng anh so đo, bởi vì vừa mới nãy anh đã cứu mình?
Bất quá…… Tính cách của anh như thế nào càng ngày càng cổ quái?
An Mộc lại nhìn anh.
Phong Kiêu giờ phút này ngồi ở bên người cô, vẻ mặt lạnh lùng, tuy rằng khóe
môi như cũ mang nụ cười, chỉ là quanh thân tản ra một loại hơi thở người sống chớ tiến, hơn nữa đôi mắt của
anh nhìn nơi khác, chuyện này hết
thảy nói cho An Mộc biết, anh không cao hứng.
An Mộc liền vắt hết óc tự hỏi Phong Kiêu giờ phút này suy nghĩ cái gì, bên tai truyền đến
giọng nói của anh, “Cháu dâu liền như vậy…… Không nghĩ để cho người khác biết quan hệ của chúng ta sao?”
An Mộc lập tức sửng sốt, “A?”
Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng, môi mỏng nhếch lên, thu hồi nụ cười.
Nửa ngày, lúc này An Mộc mới hiểu rõ, Phong Kiêu là bởi vì cô rời đi, nói với cục trưởng câu kia nhưng sao anh lại giận dỗi rồi!
Cô nhìn Phong Kiêu, nhịn không được liền vui vẻ, “Chú nhỏ, chú đây là…… Đang giận dỗi?”
Một câu rơi xuống, ánh mắt Phong Kiêu như tảng băng.
Miệng của An Mộc, nhất thời đóng chặt.
Cô cảnh giác ngồi ngay ngắn, ho khan một tiếng, làm bộ vừa rồi cái gì cũng chưa nói.
Người đàn ông này, chính là lão hổ, chỉ có thể nghe theo, không thể nghịch
tới a, cô khiêu khích anh ta nhiều lần như vậy, mỗi lần kết cục…… Ân,
đều không quá tốt đẹp.
Nhưng cô không nói lời nào, một lát sau
người đàn ông, bình thường trở lại, khóe môi cong lên, “Cháu dâu, ta cảm thấy…… Thực mệt a. Rõ ràng anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng lại bị mỹ
nhân ghét bỏ?”
Ghét bỏ?
Phốc, cô dám ghét bỏ anh sao?
Hai người đang nói chuyện, từ cục cảnh sát cô bị Phong Kiêu, mang ra mới về tới điện thoại, đột nhiên vang lên.
An Mộc tiện tay lấy lại đây, nhìn, thế nhưng là Hạ Tâm Băng!
Phong Kiêu thò qua tới, “Người nào tích cực gọi điện thoại cho cháu dâu vậy?”
Nói xong, tầm mắt dừng trên màn hình điện thoại.