Phong gia.
Mọi ngày vốn vô cùng náo nhiệt, thế nhưng hôm nay lại yên lặng một cách bất thường.
Trong đại sảnh, một nhóm người hầu nhóm đang thu dọn tàn cuộc.
Bốn người của Phong gia đang ngồi ở một góc vô cùng sạch sẽ.
Chị gái của Phong Tử Khiêm, Phong Tử Nguyệt, năm nay đã hai mươi bốn hai
mươi lăm tuổi, nhìn qua rất lạnh lùng, là con nhà được giáo dục rất tốt, Nhưng một khi mở miệng ra nói chuyện, tất cả mọi thứ liền thay đổi:
“Hôm nay An Mộc mặc bộ lễ phục gì vậy? Thật là quá xấu đi mất! Em trai,
em về sau đúng thật là bi thảm!”
Phong Tử Khiêm đang bắt chéo
chân ngồi trên ghế sô pha, nghe nói như thế, không thể kiên nhẫn được
nữa: “Chị đi thì đi nhanh đi còn nói nhiều về cô ta như vậy làm gì? Cô
ta xấu như vậy sẽ không lo bị người khác cướp sắc!”
“Em cho rằng
chị muốn nói chuyện về cô ta sao, còn không phải là để không bị mất mặt
sao? Tử Khiêm, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, biết bao nhiêu phụ
nữ đẹp trước mặt, hơn cô ta rất nhiều điểm.” Phong Tư Nguyệt nói.
Phong Tử Khiêm vừa nghe xong liền càng phiền lòng: “…… Chị, em nhìn thấy cô
ta xong liền cảm thấy vô cùng ghê tởm. Tại sao trên đời này lại có phụ
nữ xấu tới như vậy?”
Phong Tư Nguyệt nói: “Đúng đúng, chị biết em đã phải chịu ủy khuất nhưng chỉ khi em kết hôn với cô ta chúng ta mới
có thể hoàn toàn chiếm được An thị!”
Phong Tử Khiêm ghét bỏ mở
miệng: “Vì tiền, rốt cục mọi người có thể vì tiền mà hy sinh hạnh phúc
của em sao? Chị nhìn cô ấy mà xem, trước sau như một, không có một chút
đường cong nào cả, người như vậy mà vẫn được gọi là nữ nhân sao?”
Phong Tư Nguyệt kiên nhẫn dụ dỗ: “Em nghe chị nói này em chỉ là cưới cô ta
thôi mà, bên ngoài vẫn còn rất nhiều phụ nữ đẹp, em muốn bao nhiêu người mà không được? Sau này nếu gặp người mình thực sự thích thì chỉ cần ly
hôn là được mà!”
Ba mẹ Phong Tử Khiêm ngồi bên cạnh đều nghe rõ
như vậy nhưng tuyệt nhiên không một ai phản đối cả tựa hư ai cũng thấy
những điều Phong Tư Nguyệt nói là đúng.
Phong Tử Khiêm cảm thấy vô cùng phiền phức, nhàm chán bĩu môi mở TV ra.
Phong Tư Nguyệt ngồi ngay bên cạnh, xoa đầu anh: “Tử Khiêm, nghe lời chị đi,
em không phải là thích Bạch Ngọc
Khiết sao? Loại tiểu minh tinh hạng hai này, em bao nuôi bao nhiêu mà không được.”
Phong Tử Khiêm hời hợt nói: “Cô ta cũng chỉ miễn cưỡng đập vào mắt!”
Từ nhỏ đã gặp qua rất nhiều người đẹp nên tiêu chuẩn của anh với người đẹp thực sự rất cao.
“Được rồi vậy Tử Khiêm của chúng ta thích ai a?”
Phong Tử Khiêm cũng nghi hoặc: “Không biết.”
Vô luận là đối với mỹ nữ nào, anh cũng chỉ hứng thú một chút, còn lại đều thấy giống nhau cả.
Bỗng nhiên, trong đầu anh đột nhiên nhớ về hai năm trước, đã từng gặp qua
một nữ nhân tuy xinh đẹp nhưng lại vô cùng kỳ cục ở nhà phụ ……
Đúng lúc này, trong TV phát sóng quảng cáo dầu gội đầu nhưng nó lại thu hút được sự chú ý của anh.
Ở trong thác nước đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ. Cô vừa bước ra mọi ánh
hào quang đều phát ra xung quanh mà mái tóc đen nhánh kia càng làm nỏi
bật vẻ đẹp của cô.
Đôi mắt của cô gái đó thực sự rất đẹp tựa như chỉ cần không có màn ảnh TV đó là có thể mang hồn phách của người khác đi mất.
Phong Tử Khiêm chỉ cảm thấy tim mình bắt đầu đập mạnh lên, tầm mắt không thể dời khỏi màn ảnh TV được.
Mãi cho đến khi hết quảng cáo đó, Phong Tử Khiêm vẫn còn cảm thấy tim mình vẫn đang loạn nhịp ở bên trong.
“Tử Khiêm, Tử Khiêm?” Giọng nói của Phong Tư Nguyệt cuối cùng cũng thành
công làm anh tỉnh lại, amh đột nhiên quay đầu lại, nắm lấy tay Phong Tư
Nguyệt: “Chị, em tìm được rồi!”
“Em tìm được cái gì?”
Phong Tử Khiêm vô cùng hưng phấn: “Em tìm được người làm em nhất kiến chung
tình rồi! Chính là cô gái của công ty quảng cáo đó? Mau, giúp em hỏi
thăm hỏi thăm! Vì sao em lại chưa thấy cô ấy diễn phim truyền hình hay
điện ảnh? Chị, em nhất định sẽ không đính ước gì đó đâu. Em sẽ kết hôn,
vợ của em phải là cô gái đó!”