Editor: Tuna
Phong Kiêu:
“ Em không thích mẹ mình sao?”
“ Sao có thể a! Cho dù không thích bản thân cũng sẽ không bao giờ ghét mẹ.!”
Phong Kiêu buông đũa xuống:
“ Cháu dâu, nếu tôi nhớ không lầm thì Đường Hoa chỉ là mẹ kế của em? Như vậy, mẹ ruột em ở đâu?”
“ Bà ấy hả, là một bà già xấu xí!”
“ A, thì ra là em được di truyền từ mẹ.”
An Mộc:.....Cái này có ý gì đây? Cô mà xấu như bà lão sao?!
“ Rõ ràng là anh lớn hơn tôi mười tuổi! Anh không xấu nhưng tính ra cũng đã già rồi đi?”
“ Em nói cái gì?”
Thanh âm của người đàn ông đột nhiên thấp xuống.
An Mộc lập tức tự mắng mình, ai da, tại sao lại đem ý nghĩ trong lòng nói ra chứ?!
“ A, ha ha, chú út, tôi không có nói gì hết!”
Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng:
“ Mẹ em đang làm gì?”
“ Bà ấy....bán đồ ăn. Ba tôi trước kia chỉ là chỗ làm ăn buôn bán nhỏ,
sau đó cưới một người vợ nông thôn, nhưng mà bà ấy quá thô bỉ, anh biết
đó, đàn ông mà, có thành tựu một chút là liền ghét bỏ nữ nhân của mình,
cho nên ba tôi ly hôn với bà ấy.”
“ Vậy hiện tại bà ấy đang ở đâu?”
“ A, Không chừng là còn ở quê trồng trọt a, sau đó nghe nói là đã gả cho
con trai của thôn trưởng, sau đó có gia đình riêng của mình, chắc là
đang rất hạnh phúc đi.”
An Mộc mở miệng thật bình thãn, nhưng trong lòng thật ra có một cảm giác đau đớn, rất nhẹ, rất nhẹ thôi.
“ Ừ, ngoan, mở miệng nào.”
An Mộc thuận thế mở miệng, sau đó.....
Một mùi hương nồng đậm xông thẳng lên não, làm hai hàng nước mũi không thể khống chế được mà trào ra!
An Mộc cúi đầu, liền thấy Phong Kiêu đang đưa một đôi đũa vào miệng cô, đồng thời, còn tinh tế đánh giá.
Âm hiểm!
Quá âm hiểm!
Người đàn ông này thế nhưng lại chơi xấu!
An Mộc vội vàng cúi đầu, nhanh chóng đem mì sợi trong miệng nuốt vào, tận
lực kiềm nén không phát ra bất kì tiếng động kì quái nào:“ Ừm ừm, ăn rất ngon, anh mau ăn đi!”
“ A, cháu dâu à, sao mũi em lại đỏ lên thế?”
“ A, là do bị cảm thôi!”
“ Vậy mắt em tại sao lại rơi lệ a?”
“.....Tôi cảm động quá, không được sao?”
An Mộc ngẩng đầu, chỉ vào tô
mì của Phong Kiêu:
“ Chú út, mau ăn đi, ăn ngon lắm, cực kì ngon, tôi cong bị mì sợi do chính mình nấu làm cảm động đây này.”
Phong Kiêu nhìn cô, lúc lâu sau mới nói:
“ Cháu dâu, có muốn đi uống một ly nước hay không?”
An Mộc nhảy dựng lên:
“ Được a, tôi đi một chút rồi trở lại liền.”
Cho đến khi cô quay lại, Phong Kiêu vẫn không đụng một đũa nào.
An Mộc nhịn không được thúc giục:
“ Chú út, mau ăn đi, không lẽ chú không thích mì sợi do tôi làm hay sao?”
Phong Kiêu dùng vẻ mặt cảnh giác:
“ Chiến tích của cháu dâu đâyquá nhiều, làm cho tôi cũng không dám tin tưởng em!”
“ Làm sao có thể a? Mì tôi làm thực sự rất ngon đó! Không tin tôi ăn cho anh xem!”
An Mộc cúi đầu cầm lấy đôi đũa, gắp một đũa mì thật to cho ngay vào miệng:
“ Chú út, chú xem....phụt......!”
Lại một hương vị gay cổ lao thẳng tới, An Mộc rốt cuộc không nhịn được......phun ra.
Ở đối diện, Phong Kiêu lập tức cười ha hả, đôi ngươi hẹp dài kia đã hóa
thành một đường cong, anh đập tay lên bàn cười đến là vui vẻ.
An Mộc:.....Thằng nhãi này từ khi nào đã đổi tô của anh ta qua cho mình!!!
An Mộc nhanh chóng chạy lên lầu, bước vào phòng ngủ, vừa đúng lúc nghe
được tiếng chuông điện thoại. Cô hơi sững sốt, nhìn kĩ thì thấy đó là số của Hạ Tâm Băng.
Cụp mi lại, cô nhìn trong ngó ngoài, Phong Kiêu vẫn còn ở dưới lầu ăn mì, trong chốc lát sẽ không lên ngay, cho nên An
Mộc nhấn nút nghe.
“ An Mộc, con không có sao chứ?”
Thanh âm của Hạ Tâm Băng có chút vội vàng:
“ Mẹ gọi cho con mấy lần nhưng điện thoại vẫn luôn tắt, hơn nữa khi mẹ
gọi cho số kia thì đối phương lại nói là không có quen biết con.”